
ây, anh ấy nhất định dùng vườn hoa tiếp. Này, hai tờ A, không còn bài nữa chứ?”
“Tôi bom! Giám đốc Chu đó của các anh, bụng dạ hẹp hòi, lại keo kiệt, năm nhà trên lầu đều không có người ở, thuê nhà làm nhà vệ sinh không tốt sao, anh ta cứ một mực không nỡ xài tiền. Không còn cách nào, chúng ta lầu trên lầu dưới cũng xem như là hàng xóm, làm sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn.” Đây là thanh âm của Phương Dĩ, trong trẻo vang dội. Cô đột nhiên lại la lên, “Há, gói thuốc lá đó hả, lấy anh ba mươi lăm đó, để tiền trong hộp nhỏ!”
Chu Tiêu lạnh mặt, đứng ở cửa, nhìn qua khe cửa. Phòng khách vốn trống không đã đông ngẹt người, ở giữa để cái bàn xếp, vài người đang đánh poker. Sau bàn có một cái kệ đồ lặt vặt bốn hàng dựa vào tường, thấp thoáng có thể thấy khăn giấy, đồ ăn vặt và thuốc lá.
Có người đi tới từ hướng nhà vệ sinh, nói: “Tiểu Phương, cho tôi thêm hai gói giấy vệ sinh.”
“Được, bốn đồng tiền!”
Còn có người nói: “Tiểu Phương, cuốn tạp chí này bán thế nào?”
“Không bán, tôi cho cô thuê một tiếng, lấy hai đồng. Cuốn này không còn xuất bản nữa!”
“Tiểu Phương Tiểu Phương, cái PSP này của cô cho tôi mượn hôm nay, tôi nhất định phải vượt ải!”
Đây lại là thanh âm của Tên Lửa, Chu Tiêu không thể nhịn được nữa, đá văng cửa.
“Không cho mượn chỉ cho thuê, một đêm mười…” Phương Dĩ và mọi người đều nhìn về phía cửa, “… đồng.”
Nhân viên ném bài tây, ném thuốc lá, ném tạp chí, còn có một nhân viên nữ ném một tấm khăn vệ sinh dùng hàng ngày vừa mua hai đồng, cung kính gọi: “Giám đốc Chu.”
Chu Tiêu mặt lạnh quan sát phòng khách. Ba ngày không thấy, ở đây đã biến dạng lớn, trên kệ hàng chất đầy đồ, tiền trong hộp nhỏ đã gộp cao lên, có vẻ làm ăn thịnh vượng.
Phương Dĩ buộc tóc thắt bím đuôi ngựa, trong tay là một hộp kem ly mở ra, vẻ mặt rạng rỡ, nét mặt tươi cười, nháy mắt trái một cái, dường như có thể nghe thấy một tiếng “leng keng”, “Hoan nghênh đến chơi, ông chủ Chu!”
Nhân viên muốn rút lui, Chu Tiêu xách một cái ghế xếp qua ngồi xuống, dựa bên cạnh bàn nói: “Đi gì mà đi, tiếp tục.”
Mấy nhân viên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhìn về phía Tên Lửa cầu cứu. Tên lửa đang đau lòng ván chơi kia, thấy vậy đành phải tiến lên nói: “Ông chủ, dưới lầu còn có việc, bọn em…”
“Cậu còn biết có việc?” Chu Tiêu nghiêm khắc quát lên, quét về phía mọi người, không ai dám nhìn thẳng anh.
Phương Dĩ cầm kem ly lên, không có phản ứng tiếp tục ăn, vừa ăn vừa nhìn Chu Tiêu cười, “Ông chủ Chu có muốn mua cây kem không? Ăn xong hạ hỏa nha.”
Chu Tiêu dù bận vẫn ung dung cười nói: “Kem? Ở đây cô còn có gì?”
Phương Dĩ thò qua bàn, gần sát Chu Tiêu: “Mì ăn liền, khoai chiên, bia, thịt kho, tôi còn giúp đặt cơm trưa, phải biết rằng siêu thị gần nhất cách chỗ này hai mươi phút đi đường, không gì có thể tiện lợi hơn cửa hàng tiện lợi này. Cảm ơn ông chủ Chu quan tâm, cho tôi việc làm ăn tốt thế này.”
Cô nói rất khẽ, nhưng trong phòng khách không có ai nói chuyện, mọi người đương nhiên nghe rõ, thầm nơm nớp lo sợ thay cho cô, còn có người lén nháy mắt với cô, Phương Dĩ làm như không thấy.
Chu Tiêu mỉm cười, gật đầu nói: “Cửa hàng tiện lợi? Cô Phương rất có đầu óc làm ăn, chuyên lo nghĩ cho nhân viên của tôi.”
Phương Dĩ ngẩng cổ lên, lại mút một hớp kem, vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng nghe câu tiếp theo của Chu Tiêu: “Hai gói khăn giấy bốn đồng, thuốc lá giá gốc hai mươi cô bán ba mươi lăm, xem ra luật giá cả không vào mắt cô, cô có giấy phép bán thuốc lá? Cửa hàng tiện lợi của cô có thể có giấy phép kinh doanh? Không có giấy phép kinh doanh, ác ý nâng giá –” Chu Tiêu bỗng đứng dậy, sự nghiêm nghị trên cả nét mặt và lời nói, “Các cô cậu còn không trả hàng lại? Cô Phương không biết gì, các cô cậu cũng không biết?”
Mấy nhân viên lập tức lấy đồ đã bỏ vào túi ra, lại rụt vai lùi về phía cửa, Chu Tiêu lại quát: “Cầm tiền về!”
Trong nháy mắt, tiền gộp cao trong cái hộp nhỏ gần như trống không, Phương Dĩ đẩy tay cầm tiền của họ ra, ôm hộp nhỏ hướng về phía họ la to: “Các anh sợ cái gì mà sợ, tôi không trả tiền lại!”
Chu Tiêu hừ cười: “Đi làm!”
Mọi người lập tức rút lui.
Phòng khách thoáng chốc trở nên vô cùng vắng vẻ, trên bàn đầy lá bài, một đống rác dưới đất, PSP và tạp chí lẻ loi ngã một bên, thê lương vô tận. Phương Dĩ đập bàn thở phì phì, chấn động khiến lá bài bật lên, vô cùng đau lòng nhìn về phía hộp nhỏ, biết sớm thì đã bỏ hết tiền vào trong túi. Suy nghĩ một chút, cô lại chạy vào phòng ngủ lục thu nhập mấy ngày nay ra, ít nhiều gì cũng vẫn kiếm được một chút, quan trọng nhất là lần này một mũi tên trúng ba con chim, đã có thể kiếm tiền, vừa có thể láng giềng hòa thuận, còn có thể khiến Chu Tiêu ngoan ngoãn đầu hàng, xem anh ta còn dám coi chỗ của cô như nhà vệ sinh công cộng không. Nghĩ tới đây, tâm trạng Phương Dĩ khoan khoái.
Thông báo nhà vệ sinh công cộng trong công ty dưới lầu bị lấy xuống, Tên Lửa dè dặt nói: “Nếu không thì em thuê một căn nhà ở lầu trên?”
Chu Tiêu nói: “Thuê? Lại để cho đám người bên ngoài kia khi có thể tìm cơ hội lên lầu đánh poker? Cậu cũng có cơ hội chơi PSP?” Tên Lửa ngậm miệng.
Ch