Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328290

Bình chọn: 9.5.00/10/829 lượt.

iện thoại cho ai. Dọc đường về, Tưởng Dư Phi để ý hai bên đường, xăng sắp hết, anh ta chỉ có thể quẹo vào trạm xăng trước, không biết có phải ảo giác không, anh ta lại nghe thấy tiếng Phương Dĩ.

Phương Dĩ nói: “Đổ xăng xong tôi đưa anh về trước, sau đó đón xe về, hay tôi lái xe về thẳng nhà trước, để Chu Tiêu đưa anh về? Ở đây cách nhà tôi khá gần.”

Đồng Lập Đông không hề nghĩ ngợi liền trả lời: “Đưa tôi về trước.”

“Anh thực sự không suy nghĩ cái sau một chút? Nhìn từ thời gian hiệu suất, cái sau khá có lợi.”

“Thời gian tối nay của tôi lãng phí hết vì cô, cô nói thời gian hiệu suất với tôi?”

Phương Dĩ ngậm miệng, ngẫm nghĩ lời phản bác xong, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sổ xe. Cô tập trung nhìn, vui vẻ nói: “Tưởng Dư Phi!”

Vẻ mặt Tưởng Dư Phi thả lỏng một chút: “Cuối cùng thấy em rồi.”

Phương Dĩ đưa Đồng Lập Đông về nhà. Đồng Lập Đông nhìn kính chiếu hậu, nói: “Cậu ta đi theo chúng ta, đợi lát nữa cậu ta lại đưa cô về?”

Phương Dĩ nói: “Nói với anh ấy không cần, anh ấy không nghe.”

Đến nhà Đồng Lập Đông, Phương Dĩ đưa anh đến cửa thang máy, vội vàng rồi chạy mất. Tưởng Dư Phi kéo cô đến xe mình, Phương Dĩ xua tay nói: “Thực sự không cần, tự em bắt xe về.”

“Anh đưa em về, nhanh thôi.”

Phương Dĩ không lay chuyển được anh ta, đành phải nói: “Vậy anh đừng dừng trước cổng nhà em, dừng xa một chút.”

Tưởng Dư Phi cười nói: “Không cho Chu Tiêu nhìn thấy anh?”

Phương Dĩ ngượng ngập: “Nếu anh ấy nhìn thấy anh, bọn em lại cãi nhau.”

Có lúc ông trời cứ muốn chống lại bạn, không muốn cái gì đến lại cứ cho bạn cái đó, tình huống như vậy thường xảy ra vào thời điểm quan trọng nhất nguy hiểm nhất.

Phương Dĩ cố ý bảo Tưởng Dư Phi dừng xe trên con đường ở tiểu khu đối diện, ai ngờ vừa xuống xe liền nghe thấy một nhóm người la lớn: “Phương Dĩ!”

“Phương Dĩ, cô ở đây!”

“Phương Dĩ, chúng tôi tìm cô cả nửa ngày!”

Phương Dĩ liếc nhìn bốn phía, toàn bộ nhân viên nam trong công ty cho vay căn bản đều tụ tập ở đây. Họ tìm người tìm đến mệt, định đến con đường bên kia tiểu khu ăn khuya, ai ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn, Phương Dĩ lại ở cùng với một người đàn ông khác.

Chu Tiêu rất nhanh chạy tới từ đường cái trước mặt, làm như không thấy Tưởng Dư Phi. Anh không biểu lộ cảm xúc gì kéo Phương Dĩ ra khỏi đám người. Phương Dĩ quay đầu im lặng nói “bye bye” với Tưởng Dư Phi, lảo đảo bị Chu Tiêu kéo về.

Về đến nhà Chu Tiêu, trống rống vắng vẻ, lạnh tanh, Chu Tiêu không nói một lời đi qua đi lại. Phương Dĩ nói: “Em lên lầu trước.”

“Đứng lại!” Chu Tiêu lạnh lùng nói: “Không nói tiếng nào mất tích cả buổi, em không muốn giải thích gì sao?”

Phương Dĩ nói: “Em là người trưởng thành, ra ngoài đi dạo cũng xem như mất tích?”

“Điện thoại không cầm ví tiền không mang, đi dạo đến mười giờ mới về, không có bất kì lời nhắn nhủ nào, em khó mang theo không biết gọi điện thoại về?”

“Em không nhớ số anh, di động của Đồng Lập Đông rớt bể rồi, cũng không có cách nào gọi.” Phương Dĩ bực bội, “Bây giờ em không muốn nói chuyện, mệt quá rồi, em muốn nghỉ ngơi.”

Cô xoay người muốn đi, Chu Tiêu chợt níu cô lại, đang muốn nổi giận, lại nghe Phương Dĩ thở hổn hển: “Đau đau đau!”

Chu Tiêu cả kinh, lập tức buông tay ra, lúc này mới phát hiện hai tay Phương Dĩ bầm tím. Anh ép buộc cởi áo lông Phương Dĩ ra, thấy cả người cô bẩn thỉu, cả giận nói: “Em chạy vào trong bùn lăn lộn?”

“Anh mới lăn lộn trong bùn, cái này đều là vì em cứu Đồng Lập Đông!”

Cứu người cứu đến bị thương khắp người, cô cũng không biết kêu đau, sau khi cởi quần áo, Phương Dĩ mới phát hiện chân và cánh tay có vài chỗ đã trầy da, vừa đụng vào nước liền đau rát.

Chu Tiêu cách cửa phòng tắm nói: “Bây giờ biết đau rồi? Sao lúc đó không kêu?”

“Kêu đau có ích? Nếu kêu có thể lập tức không đau, em kêu ngay.”

Chu Tiêu cứng họng, lại nói: “Chú ý rửa sạch, ra đây anh bôi thuốc cho em.”

Phương Dĩ nói: “Không bôi thuốc, em ngủ một giấc là khỏi.”

“Đừng bướng!” Dừng một chút, giọng Chu Tiêu chậm lại, “Anh sợ em giận nên mới bảo dì nói dối.”

Trong phòng tắm không trả lời, Chu Tiêu lại nói: “Dù sao nuôi gia cầm cũng có nguy cơ cúm gia cầm. Hai con gà vịt đó, trước đây mua chính là để cho em ăn.”

Đột nhiên Phương Dĩ nói: “Không phải của bạn tặng sao?”

Chu Tiêu nói: “Đừng biết rõ còn hỏi.”

Phương Dĩ nói: “Thì ra anh đã thích em sớm như vậy?”

“Phương Dĩ, nữ sinh rụt rè chút, da mặt đừng dày quá.”

Phương Dĩ ủ rũ: “Chu Tiêu, nếu trước đó anh nói cho em biết, em nhất định không cho anh giết, em không nỡ.”

“Anh biết.”

“Anh không biết.” Phương Dĩ nói khẽ, “Anh không hiểu cái loại cảm giác đó, cái loại cảm giác thỏa mãn đó, từ trước đến nay em chưa từng có.”

“Sau này cái loại cảm giác thỏa mãn đó, em có thể nhận được từ trên người anh.”

Phương Dĩ hỏi: “Anh có thể đẻ trứng?”

Chu Tiêu cứng họng, nhịn một chút nói: “Em vẫn chưa tắm xong?”

Phương Dĩ hối hận: “Để em ngâm thêm chút nữa. Chu Tiêu, em ăn gà mái rồi, dạ dày hơi khó chịu.”

“Trong nhà có thuốc dạ dày.”

“Hôm nay Âu Duy Diệu tới bệnh viện thăm em, hôm em sốt anh từng gặp cô ấy?”

Chu Tiêu kể đại kh


Old school Easter eggs.