Old school Swatch Watches
Người Vợ Ở Riêng

Người Vợ Ở Riêng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322773

Bình chọn: 8.5.00/10/277 lượt.

là thư ký của anh ấy.

Anh ủ rũ đáp lại: "Vâng" cho dù anh biết Bùi Thần Dật đã đi ra cửa quán cafe không nghe thấy.

Người đi dạo trong công ty bách hóa ngày càng nhiều hơn, thời điểm này là giờ tan làm của hầu hết mọi người.

Bùi Thần Dật rẽ vào siêu thị, mặc áo sơ mi màu đen đơn giản lại tao nhã, phối hợp với quần bò màu xanh đen dẫn đến anh được không ít người ghé mắt nhìn.

Dáng người cao hơn 180cm, khuôn mặt đẹp trai, tuy tằng anh rất thích ở nhà, nhưng cái này không đại biểu là anh lười vận động, cánh tay và đùi cường tráng được quần áo bao bọc, tràn ngập những đường cong nam tính, mười phần cảm giác đàn ông, làm da màu đồng cổ, môi mỏng, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đường cong khuôn mặt tràn đầy cương nghị anh tuấn.

Cho dù hiện tại anh đang ôm một túi lớn đồ ăn vặt còn xách thêm một túi gà nướng, cũng không ai cảm thấy anh giống mấy bà mấy chị, mấy bà nội trợ đi bên cạnh anh đều bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn tim nhảy dựng, nhưng lại bị vẻ mặt u ám của anh dọa không dám đến gần.

Bùi Thần Dật mím môi. chân mày lạnh lùng, liên tục hai ngày thức đêm, không dễ dàng mới ngủ được mấy tiếng.

Sáng sớm bởi vì đói bụng thức dậy một lần, đói chịu không được, anh tùy tiện cầm bộ quần áo Larry lôi thôi mặc vào vọt xuông lầu mua mấy cái bánh bao, trước mặt ông chủ riệm bánh ăn ngấu nghiến giống như đã lâu chưa được ăn cơm, dọa ông chủ sợ hãi, sau khi ăn no anh trở lại nhà trọ tiếp tục ngủ, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị Tiết Duệ Uyên kêu dậy.

Tính tình cho dù tốt đến đâu cũng phải tức giận, thiếu ngủ nghiêm trọng anh không nắm áo Trần Phàm mắng cho một trận đã không tệ rồi, trong đầu anh lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, nhanh chóng về nhà tiếp tục ngủ.

Mang theo một bao lớn đồ ăn vặt và một túi gà nướng đi ra khỏi siêu thị, còn chưa đi được vài bước đã bị một người chạy như điên vào siêu thị đụng phải, tất cả đồ trên tay đều rơi xuống đất.

Làm gì! Không ngủ đủ đã làm cho anh cảm thấy tâm trạng vô cùng tồi tệ rồi, người nào dám trêu anh là muốn chết.

Bùi Thần Dật nhìn thấy người đụng mình chính là một cô gái, anh cố kiềm chế tức giận, chỉ là tức tối trừng mắt nhìn cô gái đụng phải mình bị ngã trên đất liếc mắt một cái, cô vẫn ngồi trên đất không đứng dậy, đầu cúi xuống.

Bùi Thần Dật cũng không để ý đến cô, cô muốn ngồi trên đất thì chứ ngồi đi, anh không nói lời nào nhặt đống đồ ăn vặt từ trong túi rơi ra, khi anh cất đồ xong chuẩn bị rời đi, cô gái kia vẫn ngồi tại chỗ.

Không thể nào, mới đụng một chút liền bị thương? Bùi Thần Dật nhíu nhíu mày, anh không dự định tiến tới hỏi cô như thế nào, dù sao cũng không phải lỗi do anh, anh không mắng cô đã là tốt lắm rồi. Còn muốn anh đi xin lỗi, mặc dù anh là trạch nam ít khi ra ngoài, nhưng mỹ nữ yêu thương nhung nhớ anh cũng không phải anh chưa bao giờ gặp, người phụ nữ lần trước ý đồ muốn đến gần anh cũng đã sử dụng chiêu này, khi đó anh không đặc biệt chú ý, nâng người phụ nữ kia dậy, lại bị cô ta quấy rầy ba tháng, anh làm sao biết được con gái bây giờ còn sử dụng loại mánh khóe này?

Bùi Thần Dật không rên một tiếng xách túi lớn bỏ đi.

"Này."

Âm thanh mềm mại yêu kiều truyền đến, nghe có chút quen thuộc, mà anh cũng không muốn ngừng bước để trả lời.

"Này, đồ thích khoe hàng, đụng người khác cũng không thèm đỡ dậy hả?"

Lại gặp được cô, cách lần gặp trước không đến 24 giờ, nếu cô có ý định muốn đến gần anh, như vậy cô thành công rồi, huống hồ lần trước anh bị cô hung hăng đánh cho một trận, anh cũng không phải người nhu nhược, lần trước chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi, Bùi Thần Dật không phát hiện chính mình đang giận dỗi như một đứa trẻ.

"Dựa vào cái gì?" Anh xoay người từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt chất vấn.

"Ai, vẻ mặt anh như vậy là sao hả? Giống như tôi đang cố tình đụng anh vậy." Lúc này trong ánh mắt xinh đẹp của Nhã Huyên tràn đầy lửa giận, nhưng lại càng làm nổi lên khuôn mặt trắng xanh không khỏe.

Mới đây tinh thần còn sáng sủa, bộ dạng đầy sức sống, hiện tại nhìn như mệt mỏi, điều này làm Bùi Thần Dật cảm thấy không được thoải mái.

Bùi Thần Dật quay lại theo ý cô, đến trước mặt cô nhưng cũng không kéo cô dậy, ngược lại tự ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô: "Cô không phải cố ý à?"

"Ý anh là gì? Cho dù tôi muốn tiếp cận cũng sẽ không tìm loại người biến thái thích khoe hàng như anh." Khi đó Nhã Huyên tức giận đẩy vai anh một cái.

Bùi Thần Dật không ngờ được cô lại làm như vậy, theo lực của cô bị đẩy ngã ngồi về phía sau.

"A..." Anh lườm cô một cái, không muốn nói với cô mấy lời vô nghĩa nữa, đứng dậy vỗ vỗ y phục chuẩn bị đi.

"Anh..." Nhã Huyên tức giận quay đi: "Thôi, anh đi đi, sớm cút đi, miễn trở ngại mắt tôi."

Anh cũng theo như lời cô trực tiếp bỏ đi, một cái liếc nhìn lại cũng không có.

Ngược lại Nhã Huyên thấy anh đi có phần vội vã, nhưng lại không muốn mất mặt gọi anh lại, đầu xoay sang hướng khác, khóe mắt lại vụng trộm nhìn theo phương hướng anh bỏ đi.

Thấy anh thật sự không trở lại, cô tức giận nhỏ giọng than thở: "Cái đồ keo kiệt."

Lúc Nhã Huyên cắn môi chuẩn bị tự đứng lên, đột nhiên có người từ phía sau túm lấy cánh t