
người vây lại xung quanh Mạc Hàn.
"Dừng tay" Thủy Băng Nhu đấu tranh không lại với lương tâm của mình vì vậy mở miệng nói.
Mọi người quay đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền tới, chỉ thấy là một baby xinh đẹp đến mức tận cùng, lập tức trong ánh mắt lộ ra dâm uế, hận không thể ăn Thủy Băng Nhu ngay tại chỗ.
"Mạc Hàn, mị lực của mày vẫn còn rất lớn, lúc chết, còn có một tình nhân bé nhỏ chôn theo, phụ nữ của Mạc Hàn mày đúng là không giống ai, lá gan cũng lớn như vậy." tên dẫn đầu nói.
Cái phút chốc Mạc Hàn thấy Thủy Băng Nhu kia đã cho rằng là hắn thấy được thiên sứ, cho dù hắn từng có nhiều phụ nữ như vậy, cũng chưa từng gặp qua người nào mỹ lệ như thế, cô giống như như búp bê gốm sứ, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc, sợi tóc màu đen giống như thác nước bình thường từng đợt từng đợt lướt qua gương mặt mờ ảo, cứ như thế khiến lòng người rung động mềm mại. Cô bé kia có một đôi con ngươi sáng trong, sáng trong veo, chói lọi đầy sao, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, cộng thêm vóc người nhỏ nhắn linh hoạt hấp dẫn, gương mặt trắng trong thuần khiết, khí chất không hề giống như đám người tình dung tục trước đây của hắn.
"Nơi này không có chuyện của cô, đi mau" Mạc Hàn thấy thân thể của cô yếu ớt, lo lắng hô. Mặc dù cô rất đẹp, hắn rất muốn giữ cô ở bên người, nhưng vào lúc này hắn căn bản là không có biện pháp bảo vệ cô.
"Nơi này rất náo nhiệt nha, các ngươi là lấy nhiều khi dễ ít sao?" Thủy Băng Nhu châm chọc hỏi.
"Vậy thì sao, chuyện của lão tử phải cần ngươi tới trông nom, các huynh đệ, bắt lấy cô gái kia, nhìn bộ dạng Bang chủ lo lắng nhiều như vậy, xem ra là người rất quan trọng đối với hắn" đại hán dẫn đầu hô.
Vì vậy mười đại hán đem mục tiêu dời về phía Thủy Băng Nhu, ngay thời điểm một đại hán sắp đụng tới vạt áo của Thủy Băng Nhu, đột nhiên ngã xuống đất bỏ mạng, toàn bộ đại hán đều không khỏi lộ ra ánh mắt hoảng sợ, không dám tiến lên phía trước.
"Các anh em, nếu ai bắt được ả, ta sẽ tiến cử với lão đại để người đó được trở thành Đường chủ trong bang" tên dẫn đầu nhìn tất cả mọi người lộ ra ánh mắt sợ hãi, vì vậy dụ lợi nói.
Nhất thời toàn bộ đại hán giống như ăn phải thuốc kích thích, đưa tay ra bắt Thủy Băng Nhu, nhưng là tay còn chưa có đụng tới cô toàn bộ đã ngã xuống đất rồi, tên dẫn đầu khó có thể tin nhìn các anh em của hắn chết ở ngay trước mặt, lại quay đầu nhìn về phía Thủy Băng Nhu, chẳng biết từ lúc nào bên cạnh cô đã có mười người áo đen đứng, toàn bộ vây xung quanh bảo vệ cô.
Xem ra chính hắn đã chọc phải nhân vật lợi hại, chỉ có điều từ khi nào mà Thành S xuất hiện một nhân vật lợi hại như thế, hắn tại sao không biết, xem ra hôm nay sẽ chết ở chỗ này rồi, chỉ có thể tự trách bản thân lúc ấy quá tham lam, nếu không vào lúc này hắn đang ngồi nhà uống canh do vợ hắn nấu, sau khi hắn chết, trong nhà vợ con biết làm thế nào, tiếc là thế gian không có thuốc hối hận.
"Ngươi đi đi, lần sau đừng để cho ta gặp lại ngươi" Thủy Băng Nhu mở miệng nói.
"Tôi, tôi có thể đi sao? Cám ơn nữ hiệp tha mạng" đại hán cảm động đến rơi nước mắt nói, sau đó xoay người biến mất ở trong ngõ hẻm.
Trong ngõ hẻm chỉ còn lại Thủy Băng Nhu, Mạc Hàn trọng thương đã hôn mê và mười hộ vệ của cô.
"Đưa anh ta vào trong bệnh viện đi" Thủy Băng Nhu nói với hộ vệ.
Vì vậy một hộ vệ cõng Mạc Hàn đến bệnh viện ở gần đó, những hộ vệ khác vẫn núp ở chỗ tối, Thủy Băng Nhu đi theo, hết cách, ai kêu lương tâm của cô lo lắng làm chi, dù sao cũng đã cứu hắn từ tay đại hán đó, thuận tiện đưa hắn đến bệnh viện, đợi sau khi thông báo với người nhà của hắn sẽ rời đi. Đi hơn mười phút mới đến được bệnh viện.
"Bác sĩ, làm phiền bác sĩ xem giúp anh ta một chút." Thủy Băng Nhu nói.
"Sao lại bị thương như vậy? Hộ sĩ Lí, mang bệnh nhân qua khu B." Một bác sĩ trung niên nói.
"Anh ta bị người ta đánh trọng thương, phần bụng bị trúng một đao." Thủy Băng Nhu giải thích.
Sau khi nghiên cứu bác sĩ quyết định lập tức tiến hành giải phẫu, bởi vì không liên lạc được với người nhà của hắn, nên Thủy Băng Nhu chỉ có thể giúp hắn ký tên vào đơn phẫu thuật, đợi đến khi giải phẫu hoàn thành mới có thể rời đi.
Vốn tưởng rằng một ca phẫu thuật nhỏ (tiểu phẫu) sẽ rất nhanh hoàn thành, ai ngờ bác sĩ đã đi vào hơn hai giờ, còn chưa có một chút động tĩnh, chẳng lẽ quá trình làm tiểu phẫu xảy ra vấn đề gì, Thủy Băng Nhu càng chờ trong lòng càng loạn, giờ này khẳng định Tuyệt đã tan làm, nếu là anh trở về còn chưa nhìn thấy cô, nhất định sẽ rất tức giận.
Thủy Băng Nhu sốt ruột ở trong hành lang ngoài phòng mổ đi tới đi lui. Đột nhiên cửa phòng giải phẩu mở ra, một y tá lo lắng đi ra nói: "Bệnh nhân cần gấp máu nhóm B, hiện tại trong bệnh viện không còn máu nhóm này, nhanh chóng liên lạc với người thân đến tiếp máu, chậm một chút tánh mạng bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm."
"Nhưng tôi không biết người nhà của anh ta ở nơi nào, chỉ cần nhóm máu B là được sao?" Thủy Băng Nhu hỏi.
"Đúng vậy, nhưng cần phải nhanh một chút." Y tá trả lời.
"Tôi là nhóm máu B, lấy máu của tôi đi" Thủy Băng Nhu đưa tay ra nói.
Bên cạnh, người hộ vệ kia thấy Thủy Băng