
ức hương vị thực sự của kẹo Drunas đó là ước mơ của một tan hâm mộ kẹo như tôi!
Thật là ngon! Vài giọt nước mắt cảm động lăn ra từ khoé mắt tôi, tôi thành kính thưởng thức hương vị thần kì đó. của Hà Lan mà tôi yêu thích từ rất lâu rồi! Loại bánh gato này được những người nghệ nhân Hà Lan sử dụng một loại cây có tên gọi là Lannis trong các khu rừng ở bản địa để làm nguyên liệu, rồi dùng tay để tạo thành. Mặc dù bây giờ có rất nhiều xưởng sản xuất bánh gato, nhưng những loại bánh gato đó lại mất đi hương vị nguyên thủy vốn có của chúng, vì thế bánh gato Lannis do các nghệ nhân Hà Lan làm ra càng đáng quý. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên tôi được ăn bánh gato Lannis của Hà Lan, lúc đó tôi còn rất nhỏ, trong một chuyến thám hiểm, bố đã cứu được một người dân Hà Lan, nên người đó đã thể hiện lòng biết ơn bằng một chiếc bánh gato. Thực ra lúc đó người dân bản địa đó đã tặng cho bố tôi một món quà rất quý giá, nhưng bố tôi thì chỉ muốn lẩy được cây Lannis sản vật của Hà Lan mà thôi, vì đó là món quà mà ông muốn dành cho cô con gái cưng của mình. Ôi... mỗi lần nghĩ lại hương vị của bánh gato Lannis Hà Lan, là lại nghĩ đến tình yêu của bố dành cho tôi.
Đổi sang một vị trí khác, thì lại có những mùi vị khác nhau, những chỗ khác đó, không biết là có những hương vị thần kì hơn nữa không nhỉ? Mắt tôi sáng rực lên, dựa theo bản năng cứ thế mà liếm sang chỗ khác. Lúc này tôi đã hoàn toàn quên mất sự cự tuyệt ban đầu của tôi, trong đầu tôi giờ chỉ có mùi thơm của kẹo.
Ôi... ngon quá đi, chỗ này là mùi của kẹo Chocolate Browine, còn chỗ này là mùi của kẹo Pavlova Puff, thật là thơm. Ôi dào, thứ gì vậy, dám cản trở việc tìm kiếm mùi vị mới của tôi, tránh ra, tránh ra! Woa woa! Thậm chí còn có cả mùi nồng nồng của bánh gato nữa, cái món điểm tâm theo phong cách truyền thống của nước Anh này hiếm khi được thưởng thức lắm đấy, trong mùi hương tinh tế đó có sự hòa quyện giữa mùi của quả hạch, kết hợp với vị chua ngọt của nho khô, thật là ngon quá đi! Sao lại có nhiều chướng ngại vật thế nhỉ, vướng chân vướng tay, quá đáng, biến hết đi! Dám cản trở đệ tử ruột của kẹo là tiểu thư Đậu Giáng tôi đây thưởng thức hương vị của kẹo tuyệt đối không thể tha thứ được.
Tôi không bận tâm đến thứ đang khống chế sự di chuyển của tôi nữa, mà giành lại quyền chủ động của cơ thể, dựa vào bản năng yêu kẹo điên cuồng của mình, như một nhà thám hiểm điên cuồng tìm kiếm những thứ mới mẻ.
Ôi... Ôi... chỗ này thật ngon, đó là bánh gato Lannis.
Sống mũi tôi hơi cay cay, tôi nhắm chặt mắt lại dùng tấm lòng biết ơn sâu sắc của mình để cảm nhận mùi vị này.
Hic, sao một món ăn ngon như vậy lại bị tụt hậu nhỉ? Để níu giữ lại hương vị tuyệt diệu này, tôi bỗng nhảy bổ lên.
Ngon quá, bắt được rồi! A! Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi bám vào một vật không chắc chắn lắm, thế là ngã bổ nhào ra. Đau quá, mũi của tôi bị đập mạnh vào một vật có bề mặt rất cứng.
Đáng ghét! Tôi cố nhoài người dậy, xoa xoa chiếc mũi ran rát. Chiếc mũi đau nhức đến nỗi tôi lại nước mắt lưng tròng chỉ trực trào ra. Có chuyện gì vậy? Đâm phải thứ gì mà đau thế không biết? Tôi chớp chớp mắt, cho nước mắt rơi xuống, để mắt không bị nhoà đi.
Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Lúc tôi định thần lại, nhìn rõ mọi vật trước mắt, tôi bị rơi vào trạng thái kinh hoàng tột độ! Làn da màu socola mang lại một cảm xúc thật tinh tế, mặc dù người của Cung Trạch Minh không có những cơ bắp lực lưỡng như những quý ông khoẻ đẹp khác, nhưng lại đem lại cho người ta cảm giác thật rắn rỏi. Đừng hỏi tôi là vì sao tôi lại nhìn thấy cơ thể của cậu ta, cũng đừng hỏi tôi là tại sao tôi lại biết cái cảm giác tinh tế đó, nếu như bên ngoài có một người đi vào, người ta sẽ nhìn thấy, tôi, Đậu Giáng, một cô gái trong trắng, lại đang nằm đè lên trên người của một anh chàng mỹ nam hoàn toàn trần truồng! Còn tay tôi thì lại đang bám chặt vào bờ ngực chắc chắn không có một mảnh vải đó!
Trời ơi! Tôi cứng đơ người, tay không dám động linh tinh, vì, tôi cảm thấy rằng tôi đang bám chặt lấy ngực của cậu ta, thậm chí lòng bàn tay còn cảm nhận được từng luồng chuyển động. Trời ơi! Trời ơi! Tôi đang đè lại cái gì thế này, tôi từ từ nhìn xuống dưới!
Tí tách. Một thứ nước màu đỏ đang rớt xuống làn da màu sôcola dưới tay tôi.
Tí tách... tí tách! A! Càng ngày càng nhiều. Tôi, tôi, tôi bị chảy máu mũi rồi!
Lúc đó, một âm thanh chói tai phá tan màn đêm tĩnh mịch. Híc, tôi không hét, âm thanh đó là...
“Cô muốn làm gì?” Một lực đẩy mạnh về phía tôi, tôi bị đẩy ra một bên, “Cô là một con quỷ háo sắc, cô muốn làm gì tôi hả?”
Hai tay của Cung Trạch Minh ôm lấy ngực, lùi sát về phía cửa, tức giận nhìn tôi chòng chọc. Áo của cậu ta không biết mất tiêu từ lúc nào, trên khuôn ngực trần còn có hai giọt màu đỏ rất khả nghi. Bình thường chiếc quần đồng phục trường được cậu ta chải chuốt phẳng lì đã bị giẫm đạp đến nỗi dường như biến thành một đống bùng nhùng trên đôi chân dài của cậu ta. Đến cả cặp kính trên mặt cậu ta cũng mất tích nốt. Chúa ơi! Tôi đã làm gì thế này? Đây đều là tôi làm sao? Đây đều là do tôi làm sao!
Nhưng, việc này... việc này...
“Đậ