
t bức tường , nàng xoa bóp một
vách, cửa mở, nàng đi ra, thế này mới phát hiện phía sau là tường cung điện cao
lớn.
Cho nên, nàng đi ra ngoài cung rồi. Trời ạ! Không khí
tự do làm người ta hoài niệm như thế a.
Không đúng, nàng chạy nhanh đi Khôi Tinh hồ, đây là
tin tức nàng tìm hiểu từ trong miệng Phẩm Hoài. Lần đầu nàng ra khỏi cung, ngạc
nhiên phát hiện, buổi tối ở hoàng triều này cũng náo nhiệt, như vậy thành thị
này cũng rất đẹp, giống cổ thành Âu Châu, có vòm hình cầu, dưới cầu còn có nước
chảy, làm nơi này thêm thanh nhã , một vài trà lâu, còn biểu diễn âm nhạc.
Nàng không kịp nhìn xem, nhưng chỉ dám nghỉ chân một
chút, không dám xem nhiều , sợ mình sẽ lạc đường, không quay lại cung điện
được, đến lúc đó lưu lạc bên ngoài,sẽ thảm hại hơn!
“Giang sơn dễ đổi, cái nết đánh chết không chừa.”
Nghiêm Luân đứng ở góc đường, ý bảo người hầu theo
đuôi nữ hoàng có thể rời đi trước, hắn cùng Tằng Tử Tuyền có thể tiếp nhận bảo
hộ.
Tằng Tử Tuyền nhìn con ngươi đen lạnh lùng của bạn tốt
chằm chằm theo thân ảnh kiều nhỏ kia đang xuyên qua đám người , nói :
“Tính nàng không may, vừa vặn ta cùng ngươi đi ra uống
chén rượu, bằng không, người của ngươi vừa mới nói, mấy ngày nay , đây là lần
đầu tiên nàng ra ngoài.”
Phải không? Nghiêm Luân mím môi, xem nàng một bộ dáng
sợ hãi rụt rè, sợ bị người khác nhận ra,đi một chút lại ngoái đầu lại , thân
hình nhỏ nhắn cố gắng hỏi đường ông chủ, từ bên cạnh nhìn lại, con ngươi nàng
tràn ngập kinh hỉ, khóe miệng giơ lên. Hiển nhiên nàng chuồn êm đi ra đùa vẫn
là cực hưng phấn.
Ngôn Tuyên Nhi dần dần đi vào chợ tụ tập bán hàng
rong, quay đi quay lại. Xong rồi, hình như nàng lạc đường!
Nàng lạc đường! Nghiêm Luân lạnh lùng nghiêm mặt,
nhưng lại sợ như người khác không biết, nhìn phải nhìn trái, đi hai bước lại
lui ba bước, đã muốn khiến cho người có tâm chú ý.
“Xin hỏi đến Khôi Tinh hồ, đi” Tuy
rằng trên mặt dùng cái khăn che mặt. Nhưng mày liễu này, đôi mắt sáng như sao,
đều từ đó có thể thấy được nàng là một tuyệt sắc mỹ nhân. Nam nhân bị nàng hỏi
đường tâm sinh tạp niệm, miệng nuốt nuốt nước miếng, cười,“Chỗ
kia ta còn có xe ngựa, ta đưa ngươi một đoạn đường.”
“Hảo, cám ơn.” Cổ đại
nhân có tình muội.
Nàng cảm động đến rơi nước mắt đi theo hắn đến chỗ đỗ
xe ngựa ở góc đường, mới đang muốn ngồi lên trên.
“Xuống dưới!” Nghiêm
Luân chế trụ cánh tay của nàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Nàng mạnh hút một ngụm khí lạnh. Một ngày nào đó sẽ bị
hắn hù chết, tại sao hắn lại có mặt ở khắp nơi a! Nhưng cơ hội ngay tại trước
mắt, nàng không thể không đi! Nàng dùng sức muốn tránh cánh tay nắm chặt của
hắn,“Ta muốn đi, chết tiệt, không cho phép
ngăn đón ta! Ta là nữ hoàng!” Bốn chữ cuối cùng, nàng
cố ý đè thấp, không muốn làm cho tên nam tử xa lạ kia nghe được.
“Hắn là kẻ chuyên môn thay xóm cô đầu kỹ nữ tìm mặt
hàng đó.” Tằng Tử Tuyền cũng đã
miễn cưỡng mở miệng, tuy rằng hắn không rõ vì sao Kim Ngôn đối xử với hắn thực
xa lạ.
“Ngươi hồ……” Nam tử
trực giác muốn bác bỏ, nhưng gặp một đôi ánh mắt cứng rắn lạnh lùng của Nghiêm
Luân, lại quét về phía Tằng Tử Tuyền kia rõ ràng mang theo ý cười lại làm cho
người ta thấy lạnh mặt. Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ngay cả nói
cũng không dám nói, bay nhanh leo lên xe ngựa phía sau, đánh xe chạy lấy người.
Ngôn Tuyên Nhi cắn môi dưới, nhìn sắc mặt xanh mét của
Nghiêm Luân, nếu không phải hai chân đứng thẳng bất động, nàng cũng muốn chạy
lấy người.
Người này toàn thân tản ra một cỗ khí thế lạnh lùng
làm người ta không rét mà run, thực dọa người thật.
“Ta đã nói ngươi là gỗ mục, ngươi ngay cả một chút
chuyện vặt thế này cũng đều không biết?”
Cái gì gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giờ
phút này hắn có cảm xúc rất rõ!“Thầm nghĩ không ngồi
long vị, lại muốn làm cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, phải làm cho ta xem, chứng
minh ta là sai, ngược lại vẫn như cũ chuồn ra khỏi cung dạo đường cái, lười
nhác lại không tự trọng như thế. Nghiêm mỗ thừa nhận thất bại! Phụ trách việc
ngươi ra khỏi cung hôm nay, đợi Thái Hậu hồi cung, ta sẽ thỉnh Thái Hậu thỉnh
cao minh khác!”
Nghiêm Luân nói chuyện giọng lạnh buốt, khuôn mặt tuấn
tú lại âm trầm đáng sợ, một câu phản bác Ngôn Tuyên Nhi cũng không phun được.
Nàng không thể nói ra thân phận chân thật của bản
thân. Mà có nói, hắn cũng không tin, nhưng công tác của “Nữ
hoàng”rất nặng nề, thật sự nàng làm không được! Thế giới này
xa lạ với nàng như thế, ngay cả cái gọi là có thể thổ lộ chân tướng cho mọi
người biết cũng không có. Nàng bất lực như thế, cô độc như thế, hắn làm sao
biết!
Nàng cái gì cũng chưa nói, một đôi mắt đẹp khẽ chớp
động, lệ quang sở sở động lòng người, không tiếng động lên án so với ứng thanh
cãi lại còn muốn làm người ta động dung hơn.
Tuy rằng, bọn họ đối với mâu trung ủy khuất của nàng
giải đọc là sai lầm.
Nghiêm Luân hơi nhếch môi, không hề hướng nàng rống
giận.
Tằng Tử Tuyền còn là có vẻ thương hương tiếc ngọc.
Nhưng nếu thật sự nói đến, Kim Ngôn trừ bỏ hỉ nộ vô thường làm cho người ta
chán ghét