
ười của ta phát hiện t Phúc Khang, bị kẻ nào chôn
trong rừng cây cách Khôi Tinh hồ không xa, bất quá, xuống tay là cao thủ, không
có lưu lại manh mối.” Tằng Tử Tuyền vẻ mặt ngưng trọng nói.
Kỳ thật thủ hạ nhiều ngày không có liên lạc, trong
lòng Nghiêm Luân đã có dự cảm bất hảo, nhưng chứng thật tin người chết, vẻ mặt
hắn càng nghiêm túc.“ Người nhà hắn ở phía nam, ta sẽ phái
người đưa đi tin tức, cũng sẽ trợ cấp vàng bạc, nhưng ta muốn ngươi tra ra kẻ
giết hắn, cầu xin ngươi.”
Tằng Tử Tuyền gật gật đầu, uống ngụm trà.“Tự
nhiên là phải tra, bởi vì còn có chuyện kì quái khác, hơn nữa, ta tin tưởng bởi
vì Phúc Khang chết, cho nên, hắn không kịp thông báo cho ngươi.”’
“Chuyện kì quái gì?”
“Suy đoán ngày Phúc Khang tử vong là cùng ngày nữ
hoàng ngã vào Khôi Tinh hồ.”
Hắn khiếp sợ nghe Tằng Tử Tuyền tường thuật lại tình
hình, bao gồm sáng sớm hôm sau nữ hoàng bị phát hiện ở ven hồ, cho hai gã nữ
hầu của nàng thần không biết quỷ không hay mang nàng về cung một chuyện.
Nghiêm Luân hơi nhếch môi. Bạn tốt nắm giữ tin tức rất
chuẩn xác, trước đây Phúc Khang thường sau hôm nữ hoàng du lịch liền đến báo
cho hắn khi nào nàng chuồn ra cung, khi nào hồi cung, lại đi đến địa phương
nào.
Cho nên, hắn không cố ý đi chú ý hành tung của nàng,
nhưng cung nữ bên người nàng cũng rất thông minh, biết hắn đối với vị hôn thê
tôn quý này có ấn tượng xấu,giúp nàng che dấu liền hết sức che dấu.
Chính là, một người không biết bơi làm sao có thể lên
bờ? Nếu nói là có người cứu nàng? Người kia là ai? Phàm là dân chúng hoàng
thành, cơ hồ mỗi người đều nhận ra nàng là nữ hoàng chuyên gây chuyện, người nọ
vì sao không đến lãnh thưởng?
Tằng Tử Tuyền tin tưởng nghi vấn của bạn tốt cùng mình
giống nhau.“Người của ta có tìm được phụ nhân phát
hiện ra nữ hoàng, nàng là người bán đồ ăn, ở tại thôn nhỏ phụ cận Khôi Tinh hồ,
mỗi ngày khiêng rau xanh hái được vào thành bán. Nhưng khi nàng phát hiện nữ
hoàng, phụ cận không có bất luận kẻ nào, hơn nữa quần áo nữ hoàng mặc rất kỳ
quái.”
Nàng nguyên bản chính là kẻ chuyên tác quái, Nghiêm
Luân cũng không nghĩ ngợi nhiều, chính là khó hiểu, kẻ giết Phúc Khang có phải
cũng là người xô nữ hoàng rơi xuống nước hay không? Tại sao nàng lại có thể
tránh được một kiếp?
“Xem ra ta phải phái thêm người theo dõi nàng.”
“Không cần, người của ta đã quá nhiều, trên thực tế, ngay
cả người của ngươi cũng có thể rút đi trước, an toàn của nàng ta toàn quyền phụ
trách.”
Quyết định này thực đột ngột, Nghiêm Luân vẻ mặt ngưng
trọng,“Ngươi phát hiện chuyện gì sao?”
“Không đủ minh bạch, cho nên, không muốn nói cho
ngươi, nhưng chuyện này nếu là thật, ta tuyệt đối sẽ không thể không đếm xỉa
đến.”>Hắn bình tĩnh nhìn bạn tốt, trong lòng mơ hồ đoán được là chuyện gì,
nhưng việc kia xác thực không có gì để chứng minh.
“Ta hiểu, ta sẽ thu hồi người của ta, cho ngươi dễ
hành sự.”
Lời này mang theo ý tại ngôn ngoại, Tằng Tử Tuyền hiểu
được. Xem ra bạn tốt đại khái cũng có chú ý với thế lực cậy già lên mặt kia.
“Chính là, Thái Hậu ngày mai trở về, ngươi thật sự
muốn nói với bà ngươi sẽ không phụ tá?”
Hắn rùng mình,“Ta là người nói được
thì làm được.”
Cũng phải, bất quá,“Thái
Hậu muốn ngươi làm, ngươi có thể không làmsao? Chỉ dùng việc ngươi là vị hôn
phu của nàng để buộc ngươi, ngươi cũng rất khó nói không a!”
“Ta sẽ nói không, bởi vì ta là vị hôn phu của nàng,
cho nên nàng sẽ không thật sự nghe ta, trừ phi nàng trước làm cho ta xem, nếu
không, đừng nói là phụ tá, việc hôn nhân này, ta cũng sẽ nghĩ cách rút lui.”
Tằng Tử Tuyền nhìn vẻ mặt kiên định của hảo hữu, vỗ vỗ
bờ vai của hắn.“Đã biết, nhưng nữ hoàng kia cũng không tốt
như vậy, ngươi cẩn thận.”
Ngày hôm sau, Nghiêm Luân không đi đốc xúc nữ hoàng
vào triều, mà là chờ Thái Hậu hồi cu
Loan kiệu kim bích huy hoàng chậm rãi vào cửa cung,
Nghiêm Luân cùng một hàng văn võ đại quan đều ở cửa cung nghênh đón, nhưng
không thấy nữ hoàng.
Quần thần châu đầu ghé tai nghị luận, nhiếp chính
vương nhìn đẹp như quan ngọc, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, Thái Hậu đã ôn
nhu vì mọi người giải thích nghi hoặc,“Là ai gia muốn bọn nô
tài đừng kinh động nữ hoàng, ai gia trước hết muốn nghe nhiếp chính vương nói
nàng mấy ngày nay biểu hiện như thế nào, mới đi gặp nàng.”
Thì ra là thế. Chúng thần lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại
ngộ.
Vì thế, Nghiêm Luân cùng Thái Hậu ung dung đẹp đẽ quý
giá trở lại Thái Hòa điện.
Chính là, nguyên bản Thái Hậu muốn nghe tin tức tốt
lại nghe được chuyện hắn không muốn phụ tá, mặc kệ nàng thay nữ nhi biện hộ như
thế nào, nhưng Nghiêm Luân cũng thực kiên trì.
“Ai gia biết đứa nhỏ kia tùy hứng làm bậy, nhưng bản
tính của nàng là tốt. Cho nàng thêm một chút thời gian đi, đương nhiên, thời
gian này cho nhiếp chính vương trở về phủ nghỉ ngơi mấy ngày, sau lại tiến
cung.”
“Thái Hậu!” Nghiêm
Luân đột nhiên hiểu được cá tính bướng bỉnh của Kim Ngôn truyền thừa từ ai.
Đối mặt hắn ẩn ẩn dục phát tức giận, Thái Hậu cảm khái
nói:“Ai gia biết chính mình ích kỷ, cũng biết
nữ hoàng không sợ hãi, chính là bở