
hương vị đặc hữu của
người đàn ông cứ thế mà đến, nhất thời như nước vỡ đê tràn khắp mọi cảm
quan (các giác quan + cảm giác) của Lộ Diêu, ý thức có trong nháy mắt
chỉ còn là khoảng trống.
Lộ Diêu cứng ngắc một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, theo bản năng giãy dụa.
“Ân… Ngô, muốn…” Hai tay ra sức đánh vào phía sau lưng người đàn ông, nhưng
là phía sau lưng rộng lớn kia đều là cơ bắp rắn chắc, tay Lộ Diêu đều đã đau cũng không nhúc nhích được gì cũng không làm người đàn ông trước
mắt mảy may chút nào, ngược lại bị người đàn ông một bàn tay kiềm trụ cả hai tay đặt lên đỉnh đầu, thừa dịp cô mở miệng nói chuyện nháy mắt đem
đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô công thành đoạt đất! Giống như có một
co rắn ẩm ướt linh hoạt, không ngừng ở trong khoang miệng mà qua lại,
phất qua răng của cô, xẹt qua lợi cô, làm da đầu cô run lên. Đầu lưỡi né tránh giờ bị tha đi, một cái lưỡi khác mang theo mùi yên thảo cùng
hương vị bạc hà tiến vào trong miệng, quấn quýt lưỡi Lộ Diêu đến phát
đau! Trình độ tiếp cận cắn xé hung mãnh cùng vội vàng làm cho Lộ Diêu sợ hãi run nhè nhẹ, lo lắng giây tiếp theo có thể hay không trở thành đồ
ăn của người đàn ông này.
Cố Dịch Huân có chút không khống chế được.
Vốn nghĩ chỉ lướt qua mà thôi, làm một ký hiệu đanh dấu là tốt rồi,
nhưng là khi chạm đến đôi môi đỏ mọng no đủ của cô gái nhỏ, cái loại mềm mềm nộn nộn QQ xúc giác này lập tức châm lên nhiệt tình trong anh,
hương vị ngọt ngào, làm cho anh kìm lòng không được càng hôn càng sâu,
chỉ hôn thôi dường như vẫn chưa đủ, quả muốn một ngụm lại một ngụm đem
cô nuốt vào trong bụng… Thật lâu sau, cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng mềm nhũn run rẩy, Cố
Dịch Huân hôn rồi lại hôn, lưu luyến buông hai phiến môi ngọt ngào, cúi
đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Lộ Diêu hô hấp dồn dập, sắc mặt hồng
rực, hai tròng mắt mờ sương, bị một màn thình lình vừa xảy ra làm kinh
ngạc, ánh mắt có điểm trì độn trống rỗng, rõ ràng là còn chưa lấy lại
tinh thần.
“Diêu Diêu, anh làm lão công của em thì thế nào, ân?” Hơi
thở ái muội thổi phất quá vành tai Lộ Diêu, âm cuối cùng là một âm cố ý
đè thấp rồi mới nói ra, thanh âm so với bình thường càng trầm thấp hơn,
mang theo hương vị dụ dỗ.
Lộ Diêu cảm thấy chỉ trong nháy mắt, linh
hồn của mình dường như không ở trong cơ thể, bởi vì trong thời gian ngắn ngủn kia toàn bộ thế giới của cô đều trống rỗng. Cảm giác được nhiệt
khí cùng thanh âm nói chuyện bên tai, Lộ Diêu co rúm lại một chút rồi
mới phục hồi lại tinh thần. Từ trong lồng ngực rộng lớn hơi hơi ngẩng
đầu lên, hai mắt sương mù nhìn về phía người đàn ông đang ôm mình.
Lúc ăn cơm không phải rất tốt sao? Người đàn ông đối diện là Dịch Huân ca
ca trước nay luôn sủng nịch chiếu cố mình, vì sao sau khi ăn cơm một
chút, ca ca chẳng những hóa thành dã thú cường hôn mình, còn muốn làm…
Ách… Lão công của mình? Ca ca biến thành lão công?!
Vẻ mặt Lộ Diêu
thực rối rắm thực nghi hoặc, có một chút khó tin, nhưng là… Dịch Huân ca ca làm bạn trai của mình? Ân… Tưởng tượng cảnh tượng này một chút… Cảm
giác cũng không tệ lắm, một điểm bài xích cũng không có!
Cố Dịch Huân không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào từng biểu tình của Lộ Diêu, rõ ràng nhận thấy được thần sắc cô gái nhỏ có chút dao động, dựa vào tính tình
của Diêu Diêu, nếu như không thích tuyệt đối sẽ thẳng mặt gọn gàng dứt
khoát cự tuyệt, khẳng định sẽ không xuất hiện loại thần thái do dự này.
Do dự chỉ có thể chứng minh một điều, cô đối với anh cũng có cảm giác,
chính là không thể nhận thức người ca ca suốt mười mấy năm biến thành
bạn trai của mình nhanh như vậy! Xem ra phải thể hiện mạnh hơn một chút.
Rèn sắt phải rèn lúc nóng, để tránh đêm dài lắm mộng, nhất định phải sớm
một chút cấp cho cô gái nhỏ không biết lo này cái nhãn “hoa đã có chủ”,
giảm đi lo lắng sau này cho chính mình.
Cố Dịch Huân lại một lần nữa
cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lộ Diêu. Lúc này cũng không giống
một lần chạm nhẹ hay cắn xé kịch liệt cùng đoạt lấy, mà là hết sức triền miên, như con bướm đánh dấu địa bàn khẽ hôn khéo môi Lộ Diêu, hai má,
vành tai, cuối cùng trở lại trên môi chậm rãi liếm, giữ lấy môi dưới
hồng nhuận nhẹ nhàng mà liếm cắn, giống như vị kẹo liếm thế nào cũng
không đủ.
Lúc anh buông ra, Lộ Diêu xụi lơ thành một vũng nước mùa
xuân, ỷ lại trên cách tay của Cố Dịch Huân, lồng ngực phập phồng kịch
liệt, giống cá được thả xuống nước, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí mới mẻ, mặt đỏ cơ hồ như sắp lấy máu.
“Thích anh đối với em như vậy
sao?” Sau khi nụ hôn dài qua đi, hơi thở của Cố Dịch Huân cũng gần như
không xong, anh thở gấp hỏi, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý cười
khó có được.
Tuy rằng Lộ Diêu ở nước ngoài ba năm, nhưng trong cuộc
sống cởi mở đó cô vẫn là một cô gái nhỏ không hiểu nhiều chuyện, nghe
thấy lời nói thẳng thừng như thế, mà ngượng ngùng cúi đầu, trầm mặc như
kim! Nhưng là da thịt non mịn trắng nõn ở cổ lại nhiễm một màu phấn hồng mê người.
“Không nói lời nào chính là chấp nhận?”
Hai người im lặng một lát, Cố Dịch Huân lại một lần nữa mở mi