
linh hoạt, người không phong lưu thật uổng tuổi trẻ a! Tuy rằng cô có Cố Dịch Huân đã rất uy mãnh, nhưng không thể chậm trễ cô tiếp cận tự nhiên, ở trong rừng rậm tìm kiếm tóc đẹp a, vì thế… Lộ Diêu động tâm!
Sau đó Lộ Diêu mới biết được căn bản không phải cô ấy mời mình đi hỗ trợ, mà là cô ấy thích đội trưởng ở đội bóng mà ở đó có một người bạn cùng chơi bóng đang muốn theo đuổi mình, cầu cô có thể chiếu cố. Lộ Diêu lúc này còn không biết chính mình cứ như vậy bị bán đi, càng không dự đoán được chính mình sau một hồi phong ba tình cảm sẽ biến thành giúp người hay tiểu tam không biết xấu hổ hay là đồng lõa!
“Đội cổ động viên?” Cố Dịch Huân nhíu mày, từ lúc cùng Diêu Diêu ở chung một chỗ, khoảng cách giữa hai mày kiếm của anh càng lúc càng ngắn, mi tâm lộ màu hơi thâm. Ở bữa tiệc tối Lộ Diêu múa thật khuynh thành, anh liệu định sau này sẽ có nhiều phiền toái, quả nhiên đã đến… Còn chưa bớt lo đối với cô gái nhỏ trước mắt này, chỉ sợ đến đội cổ động viên cũng không đơn giản là vì nhảy múa, Cố Dịch Huân hơi hơi ti hí mắt, che khuất tia sáng lợi hại chợt léo rất nhanh liền biến mất.
“Ừ” Lộ Diêu vui mừng gật đầu, ôm người đàn ông của chính mình chờ mong nhìn, thuận tiện vươn hai ngón tay dùng sức làm mày nhăn của anh hướng hai bên mà vuốt thẳng, vốn đã già hơn, lại lộ nếp nhăn sẽ biến thành càng thêm già đi!
“Tốt, em thích cứ đi đi!” Cố Dịch Huân đột nhiên thay đổi nét mặt, kéo bàn tay nhỏ bé tác quái của Lộ Diêu nắm ở trong bàn tay to ngăm đen của mình vuốt ve, sủng nịch nói.
“Thật sự?” Lộ Diêu nghi hoặc nhìn anh, nói chuyện tốt như vậy? “Có điều kiện gì?” Lộ Diêu cảnh giác hỏi.
“Ân. Điều kiện… Chuyển đến đây ở cùng anh!” Đại sói xám gian trá mở miệng.
“…” Hừ, chỉ biết nói chuyện không thể tốt như vậy!
“…” Cố Dịch Huân im lặng, nhàn nhã đùa nghịch tay nhỏ trắng nõn của Lộ Diêu, mặt cười cười nhìn Lộ Diêu vẫn còn đang rối rắm, chờ cừu nhỏ tự mình mắc câu. Nghịch ngợm là phải trả giá đại giới…
“…” Nội tâm Lộ Diêu không ngừng kịch liệt giãy dụa. Đi hay không đi, đó là một vấn đề! Dù sao ăn cũng bị ăn rồi, đi cũng sẽ không có tổn thất gì… Đi?
“Được!” Lộ Diêu hào khí vạn trượng đáp ứng rồi, Cố Dịch Huân lộ ra nụ cười mỉm vì đã thực hiện được ý đồ. Sau đó, Lộ Diêu mới ý thức được chính mình vì một sắc tâm nho nhỏ phải trả giá đại giới là thế nào! Lộ Diêu rùng mình, coi như là xả thân thủ sắc đi.
————————————————————————–
[1'> Triệt quyền đạo: Triệt quyền đạo hay Tiệt quyền đạo (截拳道) là một môn võ thuật chú trọng đến hiệu quả và thực tế. Tên tiếng Anh là Jeet Kune Do.
[2'> Châu Mục Lãng Mã Phong: Đỉnh Everest (còn được biết đến ở Việt Nam với tên đỉnh Chomolungma) là đỉnh núi cao nhất trên trái đất khi so với mực nước biển. Trong tiếng Trung Quốc, nó có tên phiên âm từ tiếng Tây Tạng là Châu Mục Lãng Mã Phong (珠穆朗瑪峰) hoặc được dịch nghĩa làThánh Mẫu Phong (聖母峰), “đỉnh núi của Thánh mẫu”.
[3'> Cao nguyên Hoàng Thổ: có diện tích khoảng 640.000 km² tại thượng và trung du Hoàng Hà ở Trung Quốc.
[4'> Nhã miệt điệp: là loài bướm quý hiếm nhất trong 14000 loài bướm trên thế giới, ở Châu Á tại cao nguyên Tây Tạng đã phát hiện ra 2 con.
Ngoài ra, đây cũng là một từ giả trung văn, được xuất phát từ phiên âm từ “yamate” trong tiếng Nhật, có nghĩa là “đừng”.
Ở đây là nghĩa sau, Mituot định để từ tiếng Nhật, cơ mà thô quá mà cũng ngại.
[5'> Tinh tẫn nhân vong: Hết tinh mà chết “Ăn no sao?” Cố Dịch Huân nhẹ giọng hỏi Lộ Diêu, thanh âm thuần hậu cùng ánh nến mờ ảo mang theo một loại dụ hoặc khác thường.
“No rồi!” Vì chúc mừng Lộ Diêu mới được thăng chức, Cố Dịch Huân vì Lộ Diêu mà tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối tinh xảo lại phong phú lãng mạn dưới ánh nến. Lộ Diêu ăn ngon là tâm tình tốt rồi, cao hứng trả lời Cố Dịch Huân.
“Rất tốt.” Cố Dịch Huân gật gật đầu, cầm khăn ăn lau lau khóe miệng, động tác thong thả mà tao nhã, “Bây giờ, đến lượt anh ăn.” Ngữ điệu vẫn như cũ không gợn sóng một chút nào, giống như đang nói đến bữa tối thực sự.
Ngữ điệu quá mức nhẹ nhàng đến nỗi làm Lộ Diêu xem nhẹ thâm ý trong lời nói của anh, còn ngây ngốc nhìn anh hỏi, “Ân? Không phải vừa ăn xong sao? Anh chưa ăn no sao?”
“Đúng vậy, chưa ăn no, cho nên muốn ăn em.” Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rõ, rơi xuống trên bàn ăn theo phong cách cổ điển của Châu Âu, ánh nến lóng lánh, lộ ra một vầng sáng trắng thanh nhã. Cố Dịch Huân vì dưới ánh trăng đó mà biến thân thành đại sói xám tà ác cười dữ tợn với tiểu cừu, lộ ra răng nanh chói mắt. Từ lần trước hưởng qua hương vị của cô gái nhỏ một lần thấy không thể quên được, tựa như cây thuốc phiện, chỉ cần thử qua một lần thì loại cảm giác mê say sẽ khắc sâu đến tận xương tủy, từ nay về sau liền trở thành nghiện!
Lộ Diêu phản xạ theo một đường vòng, lúc này rốt cục hiểu được Cố Dịch Huân đói là nghĩa gì! Bất quá… Không dễ dàng để anh được như ý nguyện được!
“Uy, chúng ta chơi một trò chơi trước đi?”
“Nga?” Cố Dịch Huân mở to mắt hứng thú nhìn Lộ Diêu, ai, giãy dụa sao? Em trốn không thoát đâu! “Được!”
“Chúng ta thi kể chuyện cười đi, ai bị làm cho cười sẽ bị thua.” Nhìn đến đại bộ phận thời gian trước kh