The Soda Pop
Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325723

Bình chọn: 7.00/10/572 lượt.

bữa ăn, kể cả chuyện riêng cũng ít khi nhắc đến.

Thói quen ăn uống này không tránh khỏi ảnh hưởng đến anh.

Sau bữa ăn, ông Trình Chí Sơn theo thói quen hỏi han một chút tình hình gần đây của công ty cũng như kế hoạch tiếp theo của anh, anh lễ phép trả lời, sau đó ông hài lòng rời khỏi bàn ăn.

Ông Trình Chí Sơn vừa đi khỏi, Trình Nghi Triết cũng biết, tiếp theo sẽ là màn tra khảo của mẹ anh.

Anh làm bộ sắp chết vì mệt, dạo gần đây công ty bận một số hạng mục, anh mệt mỏi là chuyện đương nhiên, anh chỉ hi vọng mẹ anh chứng kiến bộ dạng mệt mỏi này, lời nào có thể thiếu thì bỏ qua cho anh.

Bà Từ Thanh quan sát con trai rất lâu, sau đó bà cười và nói:

- Con trai của mẹ có thể xử lý mọi chuyện trong công ty thấu đáo đến vậy, mà một cô gái cũng không thể theo đuổi được cơ à?

Đề tài vừa đưa ra, Trình Nghi Triết thầm phân tích, xem ra mẹ muốn nhắc nhở vấn đề hôn sự của anh.

Nhưng lập tức anh lại thấy có gì không đúng, đây nhất định chỉ là một lời mở đầu.

- Con hiểu cách chạy đường dài.

Nét mặt anh đã trở nên hòa hoãn hơn rất nhiều.

- Tốc độ chạy nhanh chậm là do thiên phú, chạy cự ly dài cần nhất là sự kiên nhẫn, thiên phú không phải ai cũng có, nhưng để chạy cự ly dài thì lại cần dựa vào chính bản thân.

Bà Từ Thanh lắc đầu:

- Nói với mẹ mà anh còn luyên thuyên?

Trình Nghi Triết nhíu mi, có điểm không hiểu.

Sắc mặt bà Từ Thanh đột nhiên trở nên nghiêm túc:

- Người ngoài có quan điểm của người ta, mẹ hỏi con một câu thật lòng. Con thật sự có hứng thú với con gái nhà họ Giang đó hả? Mặc dù người ta đều bàn tán rằng con đang theo đuổi con bé rất kịch liệt, nhưng mẹ lại không thấy con có bất cứ hành động gì, mẹ thấy con chẳng chuyên tâm gì cả.

Thì ra mẹ muốn nhắc nhở anh chuyện này.

- Vậy phải như thế nào hả mẹ?

Anh hơi tò mò.

Thái độ lơ đễnh của con trai khiến bà phải lắc đầu.

- Không phải con đang "Kim ốc tang Kiều" đấy chứ?

Chỉ là một câu hỏi tùy tiện nhưng khiến anh phải mấp máy miệng trả lời.

- Đoán mò, mẹ chỉ toàn đoán mò.

Chuyện này chỉ cần đưa một câu cảnh tỉnh là được, nói nhiều lại khiến ai đó khó chịu, bà Từ Thanh suy đoán một chút mới mở miệng:

- Gần đây con có liên lạc với em họ con không?

- Sao thế?

Xem ra đây mới là trọng điểm.

- Bây giờ chú thím con đều không tìm được nó, Nghi Bắc gây chuyện này có nói gì với con không?

Bà Từ Thanh ướm hỏi.

- Có chuyện gì xảy ra thế?

- Con trai nhà họ Trình, thoạt nhìn đều hiếu thuận, nhưng tất cả đều là cho đóng kịch cho người ngoài xem. Thực ra về phương diện chung thân đại sự, chưa bao giờ đáng tin.

Nói đền đây, bà Từ Thanh lại càng hùng hồn khí thế.

- Con đã lớn rồi, vậy mà chuyện tình cảm vẫn chưa yên ổn. Con muốn sống như thế nào cũng được, nhưng phải làm một tấm gương tốt cho Nghi Bắc, nếu không nó cũng không ở thời điểm quan trọng này mà cư xử như vậy.

Tại sao tội này lại đổ lên đầu anh chứ, nhưng dù sao đây vẫn chưa phải là trọng điểm.

Anh lấy lại tinh thần.

- Nghi Bắc có chuyện gì vậy mẹ?

- Nó chia tay với Trạch Vân rồi đấy.

Sắc mặt Trình Nghi Triết chợt trầm xuống, thằng nhóc này thật có khí phách mà.

Đương nhiên câu này anh không dám nói ra miệng, đành phải nhận lời mẹ đi khuyên giải cậu em, nhưng trong lòng anh không khỏi thắc mắc nguyên nhân Trình Nghi Bắc gây ra chuyện lớn như thế này.

Anh quả thật vô cùng hiếu kỳ.

Trình Nghi Triết hẹn Trình Nghi Bắc tại quán Lâm Gia Cư, đây chính là quán quen để anh em họ hàn huyên tâm sự, quán vừa yên tĩnh, lại sạch sẽ, quanh cảnh cũng rất thoáng đãng. Điểm quan trọng nhất là quán này không bị tu sửa quá nhiều, nên vẫn giữ nguyên được vẻ cổ kính vốn có. Đương nhiên, hội viên ở đây cũng toàn là khách VIP đến kinh người, chuyện này không cần phải nhắc đến.

Trình Nghi Bắc đến sớm hơn một chút, anh vừa ngồi lắng nghe thái khúc nguyên sinh, vừa thưởng thức trà đạo, trông rất thanh nhàn, làm cho Trình Nghi Triết từ cửa đi vào đã không nhịn được cười.

Trình Nghi Bắc đặt chén trà xuống, trong ánh mắt anh chứa cái nhìn khó hiểu.

- Chú em bắt đầu có thú vui này từ bao giờ thế?

Trình Nghi Triết ám chỉ âm thanh quanh đây, ở những nơi như thế này thật khó để nghe được tiếng chim hót véo von.

Hóa ra là đang cười anh chuyện này, Trình Nghi Bắc thấy hơi ngượng, những âm thanh này vốn chỉ tốt cho phụ nữ có thai, nhưng khi vừa mới nghe được, anh lập tức ghi nhớ, sau đó tìm kiếm về nghe.

- Bác cả bắt anh đến khuyên em đấy à?

Trình Nghi Bắc tự cởi áo khoác, tùy tiện vứt sang một bên, dáng vẻ rất thong dong sảng khoái.

Trình Nghi Triết không trả lời, chỉ lặng lẽ quan sát.

Sau đó anh đưa ra một kết luận:

- Em ngược lại rất “xuân phong đắc ý” nhỉ.

Thái độ sung sướng này đâu có chút nào điệu bộ của kẻ vừa thất tình đâu, phải nói là rất giống người đang yêu kìa.

Khóe miệng Trình Nghi Triết khẽ run rẩy:

- Muốn hỏi gì thì hỏi đi, hết giờ miễn tiếp.

Trình Nghi Bắc nhếch miệng, anh còn chờ gì mà không hỏi luôn chứ:

- Thực sự chia tay à? Không còn cách nào để cứu vãn nữa sao?

- Muốn giúp em à?

Trình Nghi Bắc đá thẳng vào chủ đề Trình Nghi Triết đang nghĩ đến.

- Kể cả Đỗ gia có trở mặt, nh