Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325683

Bình chọn: 8.5.00/10/568 lượt.

à ta cũng chưa đến mức không thể gượng dậy nổi, tiền đồ của anh chắc không vì vậy mà sụp đổ chứ.

Nghĩa là không cần anh phải can thiệp.

- Vậy là chuyện giữa em và Trạch Vân không còn cách nào để cứu vãn rồi?

Trình Nghi Triết nhíu mày.

- Thật khó nói, không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên vô cùng nổi tiếng.

- Dù sao cái người khiến ngươì ta nhớ mãi không quên không phải là em nhỉ?

Trình Nghi Bắc cười cười.

- Đúng đấy, lần này em gây chuyện lớn như vậy, muốn người khác không nhớ cũng khó đấy.

Một tay Trình Nghi Bắc chống đầu.

- Cảm giác rất sảng khoái, anh muốn thử một lần không?

- Em muốn chú thím đều mắng anh lôi kéo em làm chuyện xấu đấy à.

Trình Nghi Bắc chỉ cười:

- Đây không phải là một sự thật hiển nhiên sao?

- Vu oan giá họa.

Trình Nghi Bắc lại uống một ngụm trà, sắc mặt trở nên dễ chịu hơn.

Trình Nghi Triết không nín được tiếng thở dài:

- Rơi vào trầm mê của cô nàng nào rồi?

- Rõ vậy sao?

- Trên mặt em viết rõ “Ta đang trong thời kỳ động tình” đấy.

Trình Nghi Bắc nghiến răng:

- Làm gì có chuyện đấy.

- Thái độ của em rõ ràng là bí quá hóa giận còn gì.

Trình Nghi Bắc quay đi, không thèm để ý đến trò trêu chọc của Trình Nghi Triết nữa.

Vừa hay, Trình Nghi Triết cũng không có thói quen tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, anh không hỏi tiếp nữa, chỉ trò chuyện về dự định tương lai của Trình Nghi Bắc, cùng nhau thảo luận về cách đối phó với mấy lão cáo già trong công ty.

Hai anh em đối với công việc đều khá ăn ý, bọ thường không bao giờ dấu diếm nhau điều gì, cũng rất biết cách ăn ý diễn trò xoa dịu cha mẹ đối phương.

Trò chuyện một chút, Trình Nghi Triết lại cảm thấy có gì đó không đúng:

- Có thể khiến em hạ quyết tâm lớn như vậy, có ẩn tình gì không?

Trình Nghi Bắc nhớ lại lời ước hẹn của hai anh em từ khi còn bé:

- Ngày bé chúng ta từng thề rằng, ai có con trước, sẽ được tặng một cửa hàng, anh có quên không đấy?

Trình Nghi Triết mất bình tĩnh:

- Em có con rồi.

Trình Nghi Bắc chỉ cười cười không nói.

- Chơi lớn đấy.

Trình Nghi Triết lắc đầu, sau đó lại hưng phấn, trong nhà họ không có con gái, cả nhà chỉ có hai anh em họ, nhưng tình tình lại rất hợp nhau.

- Anh thành bác rồi sao?

- Em chưa nói gì hết đâu nhé. - Vẫn chỉ cười.

Trình Nghi Triết chỉ xùy nhẹ một tiếng:

- Sớm muộn cũng phải lòi cái đuôi ra thôi.

Anh tuyệt nhiên không đôi co thêm, chỉ thầm oán thán, họ có phải đều đã già rồi, đều cần phải nhanh chóng xác định cho mình một vị trí mới.

Cảm giác này chẳng tốt chút nào, dù sao trong lòng Trình Nghi Triết vẫn có điểm bài xích, nhưng vì sao lại bài xách thì chính anh cũng không rõ.

Trong lúc họ đang tranh luận với nhau, bồi bàn đã bày đồ ăn đầy bàn. Ngày thường họ ăn xong rồi mới về, bồi bàn sẽ tự động gọi món và bê lên, thức ăn ở đây làm theo kiểu gia đình, hơn nữa thường chỉ dành chiêu đãi khách quen.

Nhân viên phục vụ ở đây được tuyển chọn khá kỹ lưỡng, váy đồng phục cũng ngắn hơn nhiều chỗ khác.

Trình Nghi Triết vô tình lướt qua mái tóc của một nhân viên phục vụ, tóc cô nàng không được đẹp lắm.

Anh không khỏi nhớ đến, có người từng thầm thì bên tai anh rằng, chất tóc cô ấy không tốt thế nào.

Cô nàng phục vụ dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, dựa vào đó mà tự cho mình một cơ hội, tận lực đem vốn trời cho và bộ váy siêu ngắn lượn lờ vài vòng. Những người có thể đặt chân đến đây, không giàu thì sang, đa phần là có địa vị vô cùng lớn, ai đã được người đó nhìn trúng thì cơm ăn áo mặc nửa đời còn lại không cần phải lo nữa.

Trình Nghi Triết thu hồi ánh mắt, mi tâm rối như tơ vò.

Trình Nghi Bắc bắt được ánh mắt của Trình Nghi Triết, cười đến mức rung cả hai vai.

Sau khi sắp xếp thức ăn, hai cô phục vụ rời khỏi phòng, Trình Nghi Bắc mới bật cười:

- Xem ra tối nay anh sẽ ban diễm phúc này cho ai đấy.

Trình Nghi Triết biết rõ cậu em đã hiểu lầm, nhưng cũng chẳng thèm giải thích.

Đối phương không mắc câu, Trình Nghi Bắc tiếp tục:

- Em cá là, cô phục vụ kia nhất định đang đợi anh….

Anh muốn nói thêm hai từ “Sủng hạnh”, chỉ hai chữ này cũng đủ biểu hiện rõ thân phận bọn họ cao quý dường nào, nhưng anh lại không muốn nói đến, rồi lại không biết phải thay thế bằng từ nào.

Trình Nghi Triết trừng mắt nhìn anh:

- Cược gì nào?

- Một cái rễ dưa chuột.

Trình Nghi Bắc duỗi một đầu ngón tay.

- Anh tặng em một xe, miễn phí luôn đấy.

Trình Nghi Triết dừng lại một giây.

- Chuyển tặng cho vợ em.

Trình Nghi Bắc đang uống nước, lập tức phun hết ra, khiến thức ăn trên bàn toàn bộ hỏng hết.

Trình Nghi Triết tặc lưỡi:

- Em lãng phí thức ăn quá, vì em phí phạm, nên tự đi mà thanh toán đi.

Trình Nghi Bắc bị ho đến mức sặc sụa, anh ho hung hắng mãi mới hồi phục, lúc này Trình Nghi Triết đã để lại cho anh ta một cái bóng lưng đi mất.

Trình Nghi Bắc cười cười khó hiểu, nhưng tâm trạng anh dường như cũng không tệ, quan trọng nhất là Trình Nghi Triết và mọi người không cùng nhau khuyên anh “ Đừng nóng, mau làm lành với Trạch Vân đi”.

Trình Nghi Triết lái xe, một tay anh không nhịn được mà xoa trán. Anh định mấy ngày này sẽ ở nhà, anh cũng không hiểu tại sa


Disneyland 1972 Love the old s