Old school Swatch Watches
Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324030

Bình chọn: 10.00/10/403 lượt.

không thể đóng vai oán phụ xông lên làm loạn. Không phải vì cô không thích, không phải vì cô coi thường, mà chỉ vì chính bản thân cô không làm được, cô không sao có thể làm được, đấy chính là sự nhu nhược của cô.

- Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé.

Giang Tang Du nhận ra giọng cô chẳng mang chút dư vị nào, nhưng cô lại không nghĩ ra từ gì khác để nói.

Bạch Nặc Ngôn gật nhẹ đầu.

- Hãy…

Giang Tang Du dừng lại, cô muốn tìm một câu nói khác dễ nghe hơn để thay thế cho câu “Tự bảo trọng.”

- Em hi vọng chị sẽ trở lại như trước kia.

- Trước kia? Tôi?

Bạch Nặc Ngôn dường như khá vô cảm.

- Trước kia tôi như thế nào?

- Sẽ không tổn thương người khác.

Giang Tang Du đánh giá Bạch Nặc Ngôn rất lâu.

- Càng không tổn thương chính bản thân mình.

Bạch Nặc Ngôn sững sờ , lại càng chua xót.

Giang Tang Du lại tự cười:

- Nếu như không làm được, thì sau này làm được là tốt rồi.

Ích Kỷ cũng tốt, thẳng thắn cũng tốt, miễn sao đừng tổn thương chính bản thân là được.

Bạch Nặc Ngôn dựa vào đầu giường, tim đập thình thịch:

- Đã có một giây phút nào đó, cô cảm thấy hận tôi chưa?

- Không biết nữa. Em đã từng nghĩ rằng, nếu hoàn cảnh của chúng ta hoán đổi cho nhau, em đứng vào vị trí của chị thì sẽ ra sao? Em sẽ có còn là em của bây giờ không? Nhưng đến cuối cùng em không sao tìm được đáp án. Cho nên, không cần thiết phải oán hận, sẽ rất mệt mỏi. Hơn nữa, em cũng không có lý do để hận chị.

Bạch Nặc Ngôn suy nghĩ một lát:

- Mặc dù hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn đến con người, nhưng cho đến cùng quyết định của con người ta vẫn là quan trọng nhát, bất kể là sai lầm nào đều không thể đổ lỗi cho hoàn cảnh hay đổ lên đầu cha mẹ được, như vậy là không công bằng với bản thân. Cho nên dù hoàn cảnh của chúng ta có hoán đổi, tôi vẫn sẽ là tôi, cô vẫn là cô như bây giờ.

Cô nhớ đến nhân vật nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết.

- Nếu không sao có thể có nhiều người chán ghét thánh mẫu đến thế?

Những nữ chính thánh mẫu đó, không phải tất cả đều là thiên kim tiểu thư, cũng có rất nhiều người đều xuất thân từ gia cảnh bần hàn.

Mặc dù các nhân vật thánh mẫu đó đều sinh ra dưới ngòi bút của tác giả, nhưng để cho nữ nhân vật chính thánh mẫu đó trả giá hết lần này đến lần khác, thì mới có thể gõ ra từng đấy chữ chứ.

Giang Tang Du cười cười, lấy từ trong túi ra một bức tranh, đặt xuống trước mặt Bạch Nặc Ngôn:

- Em nghĩ rằng, nó thuộc về chị.

Bạch Nặc Ngôn nhận bức tranh, cô ngắm rất lâu, mắt cô dừng lại trên chiếc lắc chân, sợi dây rất xấu, nó chỉ còn một chiếc chuông nhỏ cô đơn.

Giang Tang Du nhìn Bạch Nặc Ngôn nhăn mặt, lạnh nhạt nói:

- Bức tranh này, hình như không giống mối quan hệ giữa chị và anh ấy?

Bạch Nặc Ngôn cất bức tranh đi:

- Tôi cho rằng, ít nhất những lời này cũng không nên là do cô nói.

- Đột nhiên em nhận ra, bản thân cứ mặc nhiên đối đãi với tất cả mà không cần quan tâm đến thái độ của người khác, cũng rất tốt nhé. Tại sao con người ta cứ phải ân ân oán oán mãi như vậy, bình thản một chút, có gì không tốt đâu. Khi oán giận người khác, đồng thời cũng đang tự đẩy bản thân xuống vực sâu, em không muốn mình sẽ như vậy.

Rất lâu sau, Giang Tang Du mới đứng đậy, đã đến lúc cô thật sự nên chào tạm biệt, hôm nay cô đã lảm nhảm quá nhiều.

Bạch Nặc Ngôn trầm mặc nhìn theo bóng Giang Tang Du đang chuẩn bị rời đi.

Khi ra đến cửa, Giang Tang Du rốt cuộc không cam lòng đẩy cửa ra, quay đầu nói:

- Vì sao cứ luôn không thích em?

Tận đáy lòng cô, đây là chuyện cô muốn biết nhất.

Bạch Nặc Ngôn cho rằng, cô ấy sẽ hỏi vấn đề cuối cùng liên quan đến Trình Nghi Triết cơ, không ngờ cô lại hỏi về chuyện này.

Chưa bao giờ cô nghĩ cảnh tượng này sẽ xảy ra, nên đành phải thú thật:

- Vì tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể trở thành một người như cô, nên tôi muốn tránh xa cô, cứ coi như là do tôi tự ti đi.

Không bao giờ có thể được như người đó, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của người đó, nên mới trốn tránh. Bởi vì luôn cảm thấy thua kém, nên không đành lòng, mắt không thấy ít nhất tâm sẽ không phiền.

Nếu đã cảm thấy ghen tị, luôn cảm thấy bản thân thua kém, thì không nên tham lam, coi như không có sẽ sống thoải mái hơn.

Cánh cửa phòng bệnh cuối cùng đã đóng lại, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh chưa từng thấy.

Trình Nghi Triết phải chạy đi rất xa mới mua được cháo về, đã qua giờ ăn sáng từ lâu, nên các quán ăn đều đã hết hàng, ở thành phố này, bữa trưa và bữa tối, các quán đều không bán cháo. Đến khi trở lại phòng, anh mới phát hiện ra, phòng của Bạch Nặc Ngôn trống không, không còn lưu lại bất kỳ thứ gì.

Anh chưa kịp đặt hộp cháo xuống, hộp cháo cứ thế đổ ra ngoài, chất lỏng lênh láng rơi xuống ghế, để mặc hộp cháo, anh lao ra ngoài.

Trình Nghi Triết càng không dám tin, anh cho rằng mình lên nhầm tầng, vào nhầm phòng.

Anh bắt một y tá lại hỏi, tại sao trong phòng bệnh lại không có người, nhưng mỗi ngày đều có rất nhiều bệnh nhân đến khám, cũng có rất nhiều người xuất viện, sao ai có thể nhớ kỹ.

Khi anh chạy đến quầy đăng ký thủ tục xuất viện, may ra ở đấy anh sẽ tìm được manh mối.

- Thời nay thật sự c