
ó lắm kẻ thừa tiền, trực tiếp bỏ một đống tiền để yêu cầu được xuất viện luôn.
- Ai thế?
- Ai mà biết được. Người ta muốn xuất viện, chẳng lẽ bắt cô ấy ở lại à?
- Thế nhưng chắc chắn là gia thế không tồi.
- Cái này mà cô cũng nhận ra ư?
- Có tiền mà.
- Ai nói có tiền là có thế chứ?
- ….
Anh chạy tới, hỏi hai cô lễ tân đang vui vẻ tán gẫu:
- Các cô nói ai thê? Có phải là một cô gái dáng vẻ rất dễ thương, tóc dài…
Sau khi được xác nhận, anh lao ra khỏi bệnh viện, ngoài đường xe cộ nườm nượp qua lại, nhưng ở đâu anh có thể tìm được bóng dáng người anh muốn tìm đây?
Cô đã ra đi, không nói một lời.
Không một lời từ biệt, không để lại dù chỉ một câu nói, cứ vậy ra đi.
Cô cố tình, không nhắn với anh dù chỉ một lời.
Cô rất thích làm những chuyện như thế, với một thái độ quyết tuyệt, không để lại bất cứ cái gì.
Khuấy đảo mặt hồ đang yên ả, nhưng dù chỉ dấu vết một chiếc lá cũng không còn, cô cứ như vậy biến mất trước mắt anh.
Để lại cho anh một cục diện rối tung rối mù, nhưng cô lại chẳng thèm quan tâm.
Trình Nghi Triết đứng chầu chực hết lần này đến lần khác trước cổng Kinh Vân, cuối cùng Uông Đàn đành phải cho anh vào nhà.
Uông Đàn còn nhớ trước khi Bạch Nặc Ngôn ra đi có dặn dò, nếu Trình Nghi Triết đến tìm cô dưới ba lần thì nhất định không cho anh ta vào. Có một số điểm Bạch Nặc Ngôn khá tư lợi, mặc dù Uông Đàn cũng không hiểu rõ Bạch Nặc Ngôn đang nghĩ cái gì nữa. Hơn nữa, đúng là trước khi đi, Bạch Nặc Ngôn không để lại bất kỳ cái gì.
- Cô ấy thật sự không có ở đây.
Uông Đàn một lần nữa nhấn mạnh:
- Tôi cũng không biết cô ấy đã đi đâu.
Khi ra đi, thái độ của Bạch Nặc Ngôn rất quyết tuyệt, cô không cần bất cứ thứ gì, lập tức bỏ đi, bất kể công ty đại diện ra điều kiện gì, bất kể cô khuyên giải thế nào, Bạch Nặc Ngôn đều không quan tâm, một mực đòi đi.
Uông Đàn luôn tin vào cá tính của Bạch Nặc Ngôn, nếu cô nói hôm nay đi, thì nhất định sẽ là hôm nay, dù người ta có đưa cô 100 vạn để mai cô đi, cô cũng sẽ không đổi ý. Cô là kiểu người như vậy., nghĩ ra cái gì, là phải làm ngay lập tức, nếu để đến mai thì sẽ mất ý nghĩa.
Trình Nghi Triết đánh giá nơi này rất lâu, ánh mắt anh chuyển từ phòng khách sang ghế sofa rồi đến TV. Anh có thể tưởng tượng cảnh cô nhàn nhã ngồi trên ghế xem TV, vừa xem cô vừa bất mãn mắng nữ diễn viên chính tính cách đáng ghét thế nào, hay nhân vật nam chính đáng bị khinh bỉ ra sao, sau đó cô xem được một lúc lại thấy mất hứng.
Đối với hứng thú, cô thường không duy trì được lâu.
Thế nhưng đối với thói quen ăn uống, cô lại luôn duy trì.
Vậy anh đối với cô, chỉ là một thú vui, hay là một thói quen?
Anh đi một vòng quanh nhà, anh nhận ra, ở nơi xa lạ này lại có muôn vàn những dấu chân quen thuộc, khiến lồng ngực anh cảm thấy khó chịu.
- Phòng cô ấy ở đâu?
Cuối cùng anh cũng tìm lại được giọng nói của mình, anh quay lại nhìn Uông Đàn vẫn đang quan sát anh từ nãy đến giờ.
- Tôi dẫn anh đến đó.
Uông Đàn lấy lại tinh thần, lập tức đưa Trình Nghi Triết lên tầng:
- Cô ấy chỉ mang theo vài bộ quần áo mà cô ấy thích nhất, ngoài ra thì không cầm theo gì cả.
Trình Nghi Triết gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được nói:
- Cô ấy thật sự không nói cô ấy định đi đâu à?
- Không.
Bây giờ nhớ lại, Bạch Nặc Ngôn đã lên kế hoạch ra đi từ lâu rồi. Liveshow lần này cô tự đặt tên là “Mai danh ẩn tích”, và đó cũng chính là lựa chọn của cô cho cuộc sống sau này. Có lẽ cô ấy đã cảm thấy quá mệt mỏi, có lẽ cô ấy chỉ muốn bỏ trốn, nên cô ấy đã sớm đưa ra quyết định rời đi. Chính cô ấy từng nói, cô làm tất cả mọi chuyện, chỉ vì cô ấy muốn, không phải bởi vì ai khác. Trước khi sảy thai, cô ấy đã quyết định ra đi, hơn nữa là dứt khoát ra đi.
Uông Đàn đẩy cửa ra:
- Đây là phòng của cô ấy.
- Cảm ơn.
Uông Đàn đứng trước cửa suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định không nói cho anh nghe những lời Bạch Nặc Ngôn đã nói với cô, bởi vì đối với Trình Nghi Triết, hẳn nó tuyệt đối không quan trọng. Bạch Nặc Ngôn chỉ nói riêng với Uông Đàn, cô sẽ để lại biệt thự này cho Uông Đàn, nếu Uông Đàn không muốn giữ lại, có thể tự đem đi đấu giá để làm từ thiện, nhưng Bạch Nặc Ngôn cũng giao hẹn trước, tuyệt đối không được quyên góp cho Hội Chữ Thập Đỏ.
Uông Đàn định sẽ đấu giá, sau đó tìm một tổ chức từ thiện đáng tin cậy để ủng hộ.
Trình Nghi Triết nhìn lại toàn bộ căn phòng, anh tưởng tượng cảnh cô lăn qua lăn lại trên giường, đầu cô rúc vào trong chăn.
Cô luôn thích mặc váy ngủ vừa mỏng vừa ngắn, đi chân đất trên sàn nhà, cô thường cố tình đến gần anh, luồn tay vào áo anh. Mỗi khi tay cô tiếp xúc với cơ thể anh sẽ không ngừng di chuyển, cô đặc biệt thích trò nghịch ngợm này, chơi mãi không bao giờ chán.
Anh ngồi trên giường, tay anh sờ phía ga trải giường, chăn, gối, tất cả đã từ lâu không còn hơi ấm.
Anh nhắm mắt lại, anh muốn biết, anh muốn tìm kiếm một hơi ấm quen thuộc.
Từ nay về sau sẽ không còn có một người ôm chầm lấy anh từ đằng sau mà chẳng thèm kiêng nể, thổi vào tai anh đầy khiêu khích hay trêu chọc anh, không còn, sẽ không bao giờ còn nữa,.
Anh ngồi rất lâu, sau đó mới đứng dậy, mở t