Nguyện Ước Trọn Đời

Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324023

Bình chọn: 8.5.00/10/402 lượt.

n.

Mà lúc này Bạch Nặc Ngôn đang nằm trên giường, cầm lấy điện thoại di động xem lại, sau đó nghĩ đến bộ dạng Trình Nghi Triết đang cau mày nhăn mặt, tâm trạng vô cùng sung sướng.

Ở vị trí của cô, dù cô không quan tâm đến chính mình, cũng không có ý thức tự bảo vệ bản thân, nhưng cô biết Trình Nghi Triết chỉ nhớ đến cô để thỏa mãn phương diện nhu cầu, muốn hay không muốn. Cô cũng hơi áy náy, mỗi khi Trình Nghi Triết nghĩ đến cô, phân nửa là do tâm trạng không vui. Ai đó cũng thật đáng thương, tâm trạng đã không vui, mà đối tượng giải khuây là cô lại không ở bên cạnh. Sao cô lại lương thiện đến thế chứ, vẫn còn quan tâm đến người lúc nào cũng chỉ biết hành hạ cô.

Cô nằm trên giường, những suy nghĩ linh tinh đột nhiên thông suốt, cô ném di động sang một bên, trực tiếp đi gặp Chu Công.

Bạch Nặc Ngôn ngủ rất ngon, ngủ chẳng biết trời đất, ngủ liền 30 giò, sau đó ra khỏi giường, vươn vai sảng khoái, thấy cái gì cũng thật thoải mái.

Có lẽ chính vì tâm trạng vốn tốt, nên cô không chút do dự, đồng ý đi đánh Golf với Mạnh Tân Duy.

Dĩ nhiên, Bạch Nặc Ngôn chẳng biết chơi môn thể thao này, cũng không có bất kỳ hứng thú nào. Vì cô thích xem, nên Mạnh Tân Duy nhiều lần chủ động đòi dậy cô, nhưng cô mãi không chịu học, cuối cùng anh ta đành tuyệt vọng.

Cô chỉ chào hỏi Uông Đàn mấy câu, ăn mặc cũng cực kỳ tùy tiện, liền ra khỏi biệt thự. Nhìn lại đôi giày thể thao đang đi, cô lại thấy có gì đó không đúng. Cô nhớ tới ngày xưa, khi lần đầu tiên cô đến thành phố để học đại học, cũng một mình đi bộ đến bến xe. Vì cô muốn bắt kịp chuyến xe nẻn khỏi nhà từ rất sớm, ngồi đợi ở bến đõ, sau đó lên xe lại phải đứng dựa vào thành xe, hình như xe phải đi mất một giờ mới vào đến thành phố. Nên cô sẽ đem đoạn đường ngắn này cống hiến cho đôi chân, vừa đi vừa suy nghĩ miên man, hoặc là hát khẽ một bài.

Cô nhớ khi còn bé có một ca khúc rất hay tên là “ Yêu không nhận thua”, nhưng cô vẫn chưa bao giờ hát thử.

Cô mới đi được vài bước, lại gặp Mạnh Tân Duy.

Cô tự nhiên thấy buồn cười, có cảm giác, giống như với những tưởng tượng khi còn bé. Hoàng tử bạch mã đứng trên sân trường hoàn toàn giống như trong giấc mơ của cô ngày ấy, ngày ngày đứng tựa cửa chờ cô.

Mạnh Tân Duy dường như luôn đứng nguyên một tư thế, nghiêng đầu dựa vào thành xe, ánh mắt mang chút mê mang.

Bạch Nặc Ngôn hồ hởi đi đến chỗ anh, hình như vì tâm trạng của cô rất tốt, làm anh cũng cảm thấy tốt hơn.

Cô không hề khách sáo, trực tiếp lên xe, hơn nữa đầu tiên là thắt dây an toàn. Mạnh Tân Duy nhìn dáng vẻ của cô, vẻ mặt giống như là một đứa trẻ ngoan…

Cuộc sống luôn khác xa với tưởng tượng của con người. It nhất đó là cảm nhận lúc này của Bạch Nặc Ngôn.

Khi họ đến sân Golf, tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn vẫn rất thoải mái, cô cũng không vì Mạnh Duy Tân thuận tiện mang cô theo lúc bàn chuyện làm ăn mà trờ nên buồn bực. Cô thấy mình chẳng việc gì phải để những chuyện như thế này khiến tâm trạng không thoải mái. Thế nên cô luôn đi cạnh Mạnh Tân Duy với một dáng vẻ vô cùng nữ tính, không nhiều lời, luôn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi. Uông Đàn đã từng nhận xét, khi cô im lặng, cười hiền hòa lại vô tình tạo nên lực sát thương rất lớn. Mà đối tác làm ăn của Mạnh Tân Duy dường như cũng hơi kinh ngạc khi thấy cô, cô cũng không muốn tìm hiểu sâu xem cụ thể là anh ta kinh ngạc điều gì, chỉ âm thầm đứng một bên lắng nghe những câu chuyện dài dòng nhàm chán của bọn họ.

Đến khi Bạch Nặc Ngôn đang dạt dào hứng thú theo sau nhóm Mạnh Tân Duy đi ăn mừng thì một chuyện xảy ra khiến cô không khỏi khó chịu.

Trình Nghi Triết và Giang Tang Du đang từ tốn tiến đến, họ cùng mặc quần áo thể thao trắng, chất liệu phản quang. Bạch Nặc Ngôn nhắm mắt, sao cô lại cảm thấy họ đặc biệt vô cùng xứng đôi đến thế.

Cho nên, rất rất theo bản năng, cô làm một chuyện, trực tiếp véo Mạnh Tân Duy một cái, rất nhanh, rất mạnh, rất đau.

Cô dường như đã quên nhắc nhở bản thân, dường như cô lại thích cấu người giống như hồi học tiểu học, cấu cấu véo véo với bạn cùng bàn, chí chóe cấu cắn. Nhưng dù sao, cô cũng rất kiên nhẫn, kể cả khi thịt bị véo đến mức muốn rơi ra, cô vẫn có thể nhẫn nhịn được. Cấu người cũng cần có kỹ thuật, dùng hết sức nhắm vào một chút xíu thịt thôi, như vậy mới đau. Người bị cấu đau chết đi càng tốt.

- Sao anh không cho em biết là sẽ hẹn với họ ?

Cô cấu một lần vẫn chưa bõ tức, lại cấu tiếp, nhưng lần thứ hai, Mạnh Tân Duy nhảy ra tránh được.

- Ai bảo em không hỏi.

Cô bĩu môi, lúc này Trình Nghi Triết và Giang Tang Du cũng đã đến gần.

Trình Nghi Triết bước đến trò chuyện với Mạnh Tân Duy, Giang Tang Du quay sang nhìn Bạch Nặc Ngôn, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Mạnh Tân Duy định kéo cô tới đánh cùng, nhưng dù anh ta có muốn tiếp tục lừa cô thế nào, cô thà chết cũng không theo, nên đành đi sau phục vụ nước cho bọn họ.

Cô nhìn nhóm người đằng xa, cũng không biết ai thắng ai thua, chỉ biết là có người chuẩn bị đánh bóng vào lỗ, nói chung cô đúng là người ngoại đạo mà. Nhưng cô không ngờ lại gặp Trinh Nghi Triết trong trường hợp này. Gặp hắn, cô giống


Old school Easter eggs.