
g dày
đến thế nào mà bị phỏng cũng không đau cơ chứ?
Bị chuyện này quấy rầy, tôi lại quên mất việc hỏi chuyện ban sáng của anh, mang theo hải
sản theo Trình Gia Gia lên lầu. Thấy anh lưu loát lấy ra cái chìa khóa
mới tinh mở cửa, tôi trợn mắt há mồm, chìa khóa này đâu mà anh có? Trình Gia Gia đắc ý nháy mắt với tôi, đem chìa khóa nhét vào tay tôi: "Anh đi đánh chìa khóa."
Tôi cúi đầu nhìn, đây mới là chìa khóa của tôi
ban đầu, anh lấy đi khi nào thế, thân thủ cái tên này cũng nhanh quá đi, tôi có cho anh ở đây đâu mà.
Tôi còn chưa kịp kháng nghị, đã bị
anh ôm cổ vào phòng: "Không được, bà xã ơi, sao chúng ta phải thế chứ,
em nhẫn tâm để anh thân thiết với em trong này rồi mỗi ngày lại phải
vượt gió lạnh về lại chung cư lạnh lẽo kia sao? Em xem nơi này, rồi nơi
này nữa, có chứng cớ cả rồi, dù gì anh cũng không đi đâu."
Trong
phòng đệm chăn hỗn loạn, màu đỏ lại bắt mắt, nhắc nhở tôi về xúc động
đêm qua, đêm qua lại trở về rõ mồn một trong mắt tôi, hôm qua tôi cũng
không nghĩ mình sẽ xúc động đến vậy, tôi có một loại cảm giác hoảng hốt, tôi vậy mà lại cùng một người đàn ông thân mật đến thế. Anh là người
đàn ông của tôi, tôi quay đầu lại nhìn trộm Trình Gia Gia, anh cũng mang vẻ mặt thảng thốt, có phải anh cũng đang nghĩ tới đêm qua không? Tôi
cảm giác thấy mặt mình đang nóng lên.
Lúc chúng tôi ăn, điện
thoại Trình Gia Gia reo lên, điện thoại anh reo thường xuyên, tôi cũng
không chú ý nữa, nhưng lần này khác với những lần nghe điện khác, trước
kia nghe điện thoại anh không hề tránh tôi, có khi còn một tay ôm tôi
một tay nghe, nhưng lần này anh vừa nhìn thoáng qua màn hình, buông đũa, đi ra ban công, âm thanh TV hơi lớn, có thể ảnh hưởng tới anh nghe điện thoại.
Tôi ngầm nghe trộm thấy anh có chút mất kiên nhẫn, dù giọng không lớn: "Ừ, đang ăn, có chuyện gì?"
Trong TV đột nhiên chiếu tiểu phẩm của Sơn Đại Thúc, tôi rất nhanh đã bị thu
hút, không chú ý tới Trình Gia Gia nữa, tiểu phẩm thật là hay, tôi xem
say mê, ăn mì thật nhanh. Trình Gia Gia nghe điện thoại xong rồi tiếp
tục vùi mặt vào tô m. Tôi không rời mắt khỏi TV, thuận miệng hỏi anh:
"Ai thế?"
Anh do dự một chút, nhìn tôi, cẩn thận nói: "Ừ, em gái anh."
Ồ, anh còn có em gái sao? Sao tôi chẳng nghe bà A Mai nói tới nhỉ, thời
đại kế hoạch hóa gia đình sóng rền gió cuốn thế này, một gia đình có
tình trạng hai còn đã là rất ít, mẹ anh lại là chủ tịch ngân hàng*, sinh hai con cũng không phải chuyện nhỏ à.
[* mình nhớ mẹ Gia Gia là phó mà ta, nhưng phải giữ nguyên tác thế ^^'>
"Tới giờ mới nghe anh nhắc tới em gái nha, cô ấy làm gì, lúc trước sao chưa
từng nghe cô ấy gọi cho anh?" Từ trước đến nay má chồng với em chồng là
hai đối tượng dễ gây mâu thuẫn gia đình với nàng dâu nhất, tuy rằng
không nhất định sẽ gả cho anh, nhưng mà bản tính nhiều chuyện trỗi dậy,
không nhịn được phải hỏi thôi.
"Nó, già đầu rồi, sống luôn trong
trường mà học, không có gì đâu." Trình Gia Gia cúi đầu xuống bát mì, nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược, đối với cô em gái nhỏ này tựa hồ rất bất mãn.
"Học là chuyện tốt mà, cái ông anh này, sao lại nói em gái mình thế?" Tôi
không đồng ý gõ vào mu bàn tay anh: "Hôm nay cô ấy tìm anh có việc gì
thế?"
"Mới từ thành phố A tới đây, bị giựt mất ví, nên điện bảo anh đưa tiền ra khách sạn ở."
Mẹ Trình Gia Gia không phải ở gần đây sao, thế nào mà lại ngủ ở khách sạn? Tôi nhịn không được nghi vấn trong lòng: "Cô ấy không ở nhà à?"
Trình Gia Gia bỗng nhiên ngừng một chút, tiếp tục phê phán em gái mình: "Mẹ
anh nhìn nó không vừa mắt, mỗi lần về là lại mắng nó, nó mỗi lần về
không chui rúc trong nhà bạn thì cũng vào khách sạn mà ngủ."
Tôi
không khỏi nhớ tới Trình Gia Gia cũng không ở trong nhà, mà mua nhà
riêng bên ngoài ở. Cô chiêu cậu ấm nha, tôi không khỏi cảm thán, chênh
lệch với giai cấp vô sản ghê luôn, bọn họ có nhà cũng không thèm ở,
chúng tôi thì thuê cái nhà cũng phải chọn tới chọn lui, vì muốn thuê cái tiện nghi nhất mà bị chém tới sắp đứt cả đùi.
"Sao anh không để cô ấy qua bên nhà anh ở?" Tôi cúi xuống bàn tùy tiện nghịch hai cây tăm.
Trình Gia Gia nhất thời không để ý, ăn quá nhanh, bị sặc một ngụm nước mì,
thật vất vả mới nuốt xuống được, trừng mắt liếc tôi một cái: "Chỗ của
anh chưa từng đem phụ nữ về."
Ể, hình như trước kia anh nhiều lần muốn gạt tôi về chỗ của anh mà, trong lòng tôi có chút hoan hỉ, phấn
chấn, ngây ngất, thẹn thùng lườm anh một cái: "Tới em gái mình mà cũng
câu nệ."
"Em gái cũng không ngoại lệ." Trình Gia Gia hớp tới ngụm nước mì cuối cùng, hài lòng thỏa dạ buông bát xuống, nhắm tôi phóng
điện mấy cái: "Bà xã, chỗ đó chỉ mở ra với em thôi."
Tôi thừa
nhận năng lực cách điện của mình ngày càng yếu, chỉ là một người như
anh, dây dưa theo tình hình thực tế tới tận giờ thì, đại khái cô gái nào cũng chẳng ngăn được nữa. Tôi dời mắt không nhìn vào anh, không được,
phải nói sang chuyện khác: "Vậy em gái anh giờ đang ở nơi nào?"
"Đại khái là đang ở cửa hàng tổng hợp chờ anh, nghe nói tới tiền đi taxi
cũng không còn." Trình Gia Gia xoay xoay người, đổi sang một tư thế