pacman, rainbows, and roller s
Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Nguyệt Mãn Kinh Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321594

Bình chọn: 7.00/10/159 lượt.

Bành Xuân phòng kế bên luôn thấy bất bình thay nàng ta. Trong khoang có cánh cửa sổ

nhỏ, sợ Bảo Khâm bị nhiễm lạnh vì gió lùa nên Nhã Lan luôn đóng kín, chỉ thỉnh thoảng mở hé một chút để nàng hít thở không khí.

Thừa dịp bên ngoài gió êm sóng lặng, Nhã Lan mới cẩn thận mở cửa sổ ra. Bảo

Khâm trở mình nhìn Nhã Lan, khẽ hỏi: “Đi đến đâu rồi?” “Dạ thưa, đã ra

khỏi biên giới nước Trịnh.” Nhã Lan đáp, lòng mang nỗi buồn ly biệt man

mác. Dưới chân đã không còn là cố quốc, từ nay về sau họ phải sống cuộc

đời cô đơn nơi đất khách quê người, xa xôi vạn dặm, không được nhìn thấy nụ cười người thân, không còn nghe thấy thanh âm quê nhà, đến bầu không khí hít thở cũng trở nên xa lạ.

“Đã tới nước Tần rồi sao?” Bảo Khâm nhẹ nhàng cảm thán, giọng nói mang theo nhiều cảm xúc phức tạp, tưởng như là thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có

chút bất đắc dĩ và tự giễu. Lúc này nàng không giống với ngày thường,

mệt mỏi đến mức không buồn nói chuyện. Nhã Lan quay đầu lại, hoảng hốt

khi nhìn thấy Bảo Khâm đã ngồi dậy tự lúc nào.

“Sao tiểu thư lại dậy?” Nhã Lan bỏ hết đống đồ trong tay tới đỡ nàng.

“Ta không sao.” Bảo Khâm nhíu mày, xoay người vịn cánh tay Nhã Lan, cẩn

thận bước xuống giường. “Ta muốn ra ngoài hóng gió, em đỡ ta nhé!”

Nhã Lan nhất thời bối rối, do dự: “Vương thái y nói tiểu thư không khỏe, tốt nhất nên nằm trên giường dưỡng bệnh.”

“Chỉ ra ngoài ngồi một lát thôi, không sao đâu.” Bảo Khâm thản nhiên nhìn

nàng, giọng nói rất nhẹ. Nhưng không biết vì sao, Nhã Lan cảm thấy đôi

mắt bình thản của Bảo Khâm như có thứ sức mạnh vô hạn, khiến nàng không

thể khước từ.

Đã vào đầu thu nhưng tiết trời vẫn oi bức, hơi nóng bốc lên theo từng trận gió trên sông thổi vào. Bảo Khâm buộc phải thay áo, đội mũ tránh gió,

để Nhã Lan từ từ đỡ ra ngoài mạn thuyền. Võ công nàng vẫn còn, tai mắt

vẫn nhanh nhạy nhưng lực bất tòng tâm, không thể làm gì được với thân

thể đã bị tàn phá này. Bên ngoài vắng người, thi thoảng có mấy a hoàn

vội vã chạy qua, những người còn lại đều ở trong khoang thuyền tránh

nắng. Những đằng thiếp này đều là thiên kim tiểu thư, ngày thường được

nâng niu chiều chuộng, làm sao chịu nổi cái nóng như thiêu ở ngoài.

Mấy a hoàn nhìn thấy Bảo Khâm và Nhã Lan đều rất ngạc nhiên nhưng vì Bảo

Khâm luôn ở trong phòng, không tiếp xúc với ai nên họ cũng chỉ đứng ngó

từ xa, không dám cất tiếng chào hỏi. Trên mặt sông trống trải, ngoài hai chiếc thuyền lớn đi hòa thân, bên cạnh có vài ba chiếc thuyền đánh cá

nhỏ chậm rãi lướt qua, thi thoảng có vài loại thủy điểu[2'> bay ngang,

“soạt” một tiếng, vạch ra một đường vòng cung dài, lưu lại dấu tích trên mặt nước mênh mông.

Bên bờ là rừng cây xanh um tươi tốt, không giống những hàng dương liễu lòa

xòa thường thấy ở nước Trịnh. Mỗi thân cây ở đây đều cao lớn sum suê,

tràn đầy nhựa sống, cành lá vươn dài như có sức sống tiềm tàng mãnh

liệt, giống những người dân nàng nhìn thấy ở Hồng Cốc quan, dù là người

nước Trịnh hay nước Tần, bất kể chiến loạn hay nghèo khổ, họ vẫn luôn

kiên trì sống tiếp.

Bảo Khâm biết con đường sau này còn nhiều khó khăn, nhưng đây là sự lựa

chọn tốt nhất. Để giúp nàng rời kinh, mấy vị sư huynh đã phải tốn rất

nhiều công sức, nếu không vừa vặn đúng dịp Thất Công chúa đi hòa thân,

chỉ sợ hiện giờ nàng vẫn ở trong hầm ngầm hậu hoa viên Hình gia, không

thấy ánh mặt trời.

Đằng thiếp à? Bảo Khâm cười khổ, ngày trước nàng luôn cảm thấy từ này cách

mình rất xa, phụ thân không nạp thiếp, các tướng lĩnh quân Tây Bắc đa số không nạp thiếp. Hễ ra chiến trường, mọi sự sống chết đều giao phó cho

ông trời, lấy vợ sinh con đã là ước mơ xa xôi, ai dám dây vào ba thứ

chuyện tình cảm, chẳng phải là hại người khác sao.

Trên mạn thuyền, gió lớn từng trận thổi qua, nàng bắt đầu cảm thấy khó chịu, ho khan mấy tiếng. Nhã Lan nhanh chóng khoác thêm áo cho nàng, nhẹ

nhàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, chúng ta về phòng thôi, ngoài này gió lớn

lắm.”

Ngày trước trong quân đội, Bảo Khâm luôn nghe đám binh sĩ thô kệch bàn luận

về các tiểu thư kinh thành yếu đuối mảnh mai, một cơn gió có thể thổi

ngã, đi vài bước thở không ra hơi, khi đó nàng còn vỗ bàn cười ha hả,

không ngờ có ngày lại báo ứng lên bản thân. Bây giờ nàng mới thấy làm

người phải nhân hậu.

Bảo Khâm ra hiệu cho Nhã Lan không muốn khoác áo choàng, khó khăn lê từng

bước vào phòng. Trong này không có gió nhưng lại âm u lạnh lẽo, vừa hẹp

vừa chật chội, còn khó chịu hơn bên ngoài.

Bảo Khâm ra hiệu cho Nhã Lan không muốn khoác áo choàng, khó khăn lê từng

bước vào phòng. Trong này không có gió nhưng lại âm u lạnh lẽo, vừa hẹp

vừa chật chội, còn khó chịu hơn bên ngoài.

Nhã Lan nhanh nhẹn dâng trà, nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư uống nước đi. Người

có muốn ngủ một lát không, đến tối nô tỳ gọi người dậy dùng bữa.”

Bảo Khâm không muốn cả ngày nằm ì trên giường, nhưng thân bất do kỷ, mới

đứng bên ngoài một lát mà hô hấp đã khó khăn. Nàng gật đầu với Nhã Lan,

uống trà xong cứ thế leo lên giường. Thoáng chốc đã sẩm tối, khi nàng

tỉnh dậy mặt trời đã khuất núi. Nhã Lan kính cẩn đứng hầu bên cạnh, thấy n