
uốn nghĩ tới, bỗng dưng có một ngày lại như thế
này, cô thà người ấy vô tâm vô phế, phong lưu đa tình, nếu như vậy, cô sẽ không
yêu anh đến thế này…
…
Bệnh viện…
Tần Tiểu Mạn gặp một
người mà đánh chết cô cũng nghĩ không ra. Người kia thấy Tần Tiểu Mạn, ánh mắt
hiện lên vẻ đau thương, tưởng như muốn nhào vào lòng cô khóc lớn lên, có điều,
ánh mắt đó lúc dừng lại trên người Cố Lãng, lại nhất thời cụp xuống.
Cố Lãng có chút khó chịu,
nắm lấy tay Tần Tiểu Mạn, ôm vào lòng.
“Cậu
cùng với chồng nuôi từ bé ở chung một chỗ rồi sao?”
Tần Tiểu Mạn chột dạ né
tránh vòng tay của Cố Lãng.
An Nhiên vốn không phải
cô gái thuần khiết, ánh mắt sắc bén không biết học từ đâu, có thể thấy được
hoàn toàn khác với những cô gái ngây thơ khác. Điểm đó lại khiến Tần Tiểu Mạn
cho rằng rất có sức hút, từng nghiêm mặt hỏi vì sao hôm khai giảng lại cùng cô
kết giao bạn bè. Kết quả, An Nhiên đang hút thuốc phun ra một làn khói: “Mới
tới đó, không quen biết ai, bạn không phải cùng quê với mình sao? Dùng tốt.”
Dùng tốt? Tần Tiểu Mạn
bỗng lạnh sống lưng.
“Chồng nuôi từ bé?” Cố
Lãng hoài nghi liếc Tần Tiểu Mạn một cái.
“Ha ha, Nam Tử, anh có
khỏe không?” Tần Tiểu Mạn kiễng mười đầu ngón chân nhìn qua vai Cố Lãng, khoa
trương hướng người nào đó chào hỏi. Nhân tiện quay sang An Nhiên nháy mắt, làm
động tác cắt cổ, còn nói thêm một từ, “Chết rồi”!
An Nhiên khí chất đặc
biệt, lại là tiểu thư xinh đẹp nhà họ Cổ, ở trường đại học rất nhiều nam nhân
theo đuổi, duy chỉ có Tô Nam là cưa đổ được; phòng ngủ còn lại hai người, cũng
đều đã có bạn trai, duy chỉ mình Tần Tiểu Mạn độc thân suốt kiếp. Sau một hồi
bị gió lạnh tát vào mặt, Tần Tiểu Mạn tà ác bày ra trên bàn học tấm ảnh chụp
cùng với Cố Lãng. Đó là nhân dịp cùng nhau đi chơi, Cố Lãng khoác tay lên vai
Tần Tiểu Mạn. Lúc đó thì rất bình thường, có điều, thợ chụp ảnh vừa nói OK,
trong nháy mắt đã ôm lấy khuôn mặt cô hôn một cái lên trán.
Thợ chụp ảnh chụp được
tấm ấy thích chí vô cùng, phản ứng vừa đỏ bừng vừa kinh ngạc trên mặt Tần Tiểu
Mạn đều rất rõ ràng, Cố Lãng thì thân thể cường tráng, đường cong có thể nói là
hoàn mỹ. Bày ra xong, An Nhiên thì không nói lời nào, còn lại hai người háo sắc
kia, chỉ trích cô dám ém hàng. Sau đó, Cố Lãng thần không hay quỷ không biết,
trở thành “ngựa tre” kiêm chồng nuôi từ bé của Tần Tiểu Mạn.
Về sau, lúc Tần Tiểu Mạn
yêu Tô Lê Thâm đã bị cả phòng tẩy chay khinh bỉ. Ngang nhiên vứt bỏ chồng liều
mạng ở nước ngoài kiếm tiền nuôi vợ con, thật không thể tha thứ, Tần Tiểu Mạn
cô đúng là không chịu nổi cô đơn mà.
Loại chuyện này cô ngàn
lần, vạn lần cũng không muốn để cho Cố Lãng biết, nếu không dám chắc anh ta sẽ
cười đến chết thì thôi! Tần Tiểu Mạn cắn cắn môi, quyết tâm phải làm lễ đính
hôn mới được.
“Có chút xíu thôi, cũng
không chết được.” An Nhiên lạnh lùng nói, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm
lửa đưa lên miệng hút, rồi lại gạt tàn thuốc lên mặt đất. “Lâm Lâm hôm nay tôi
mang đi rồi. Anh đừng quay lại quấy rầy tôi nữa.”
Bầu không khí quỷ dị vô
cùng, Tần Tiểu Mạn nhìn nhìn, mọi chuyện bỗng dưng được sắp xếp trật tự trở
lại. Lâm Lâm, An Nhiên, NamTịch Tuyệt.
“A, An An, bạn!” Tần Tiểu
Mạn hét lên một tiếng, chỉ vào cô, “bạn bạn, anh anh… Lâm Lâm!”
An Nhiên gật đầu, ý bảo
đúng như cô nghĩ.
Tần Tiểu Mạn nhìn Nam
Tịch Tuyệt, lập tức căm hận anh ta đã gây ra tội ác tày trời. Lúc đấy An An
mang thai cùng lắm mới hai mươi tuổi. Anh ta lúc đó cũng phải hơn ba mươi rồi,
tên đồi bại khi dễ nữ sinh ngây thơ! An Nhiên lúc sinh con khó khăn, anh ta
cũng không ở bên cạnh chăm sóc cô. Quả nhiên… tiểu thuyết đều viết như vậy mà.
Kim quy ghét bỏ nữ chính địa vị thấp, biết người ta có con trai lại trở về cướp
đoạt.
Thế nhưng, Tần Tiểu Mạn
chợt phát hiện lồng ngực cảm thấy lạnh lẽo, vì sao An Nhiên lại không nói cho
cô biết?
Nam Tịch Tuyệt sắc mặt
tái nhợt, thấy An Nhiên đi ra phía cửa, lạnh lùng mở miệng: “Anh sẽ lại đưa nó
về.”
An Nhiên tay vừa chạm đến
nắm đấm cửa nghe câu nói ấy có chút khựng lại, nhíu nhíu mày rồi đi ra ngoài.
Tần Tiểu Mạn muốn đuổi theo, lại bị Cố Lãng túm lại. Ngoài hành lang bệnh viện,
tiếng gót giày An Nhiên gõ lên mặt đất mỗi lúc một xa. Tần Tiểu Mạn nghĩ, bất
cứ lúc nào An Nhiên yếu đuối, cô phải là người tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy.
“Em muốn đi với An An,
anh buông tay ra.” Tần Tiểu Mạn giãy giụa, Cố Lãng vẫn túm chặt lấy, “cô ấy
không đi xa đâu, để cô ấy yên tĩnh một chút cũng tốt.”
Tần Tiểu Mạn nghe cũng
thấy có lý.
“Sao?” Cố Lãng hỏi.
Nam Tịch Tuyệt cười vẻ
châm biếm, “còn có thể làm sao?”
Tần Tiểu Mạn trừng mắt
nhìn Nam Tịch Tuyệt, trên người đắp một cái chăn, cũng không biết là anh bị
thương chỗ nào? Không phải là bị An An… cắt rồi chứ?
Cố Lãng nhìn Nam Tịch
Tuyệt, gật đầu, “tôi biết rồi. Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi quay lại.”
Tần Tiểu Mạn trong lòng
kịch liệt đấu tranh, có muốn hay không xem nam nhân đáng ghét kia tuyệt tự?
Nhìn dáng vẻ tiều tụy của anh ta, thế nhưng, lúc An An sinh đửa nhỏ, anh ta ở
đâu? Nếu không có Tô Nam, không chừ