
ên kia cất lời chào.
"Đúng vậy, bên này còn chỗ trống!" An Chi Huyến cũng bắt chuyện.
"Oh, được!" Uông Phong Lân cùng Tư Nam đi qua, lần lượt ngồi xuống bên cạnh.
"Uông tổng muốn ăn bắp nướng không?" Một đồng nghiệp hỏi.
"Không cần." Uông Phong Lân lắc đầu.
"Mọi người cứ ăn đi, không cần lo cho anh ấy đâu!" Tư Nam cười, "Tiểu y tá của anh ấy đã nghiêm trọng cảnh cáo cấm không được ăn đồ nướng, cho nên ai có oán thì cứ báo oán, ai có thù thì liền báo thù, chỉ cần trước mặt anh ấy ăn nhiều vào, để cho anh ấy thèm chết luôn là được!"
"Ha ha! Uông tổng anh đúng là đáng thương nha!" Thước Nhã cầm một cái cánh gà nướng, "Mẹ Đường làm nước sốt ngon tuyệt, mùi vị đúng là ngon quá xá!" "Đúng vậy, thật sự là ăn rất ngon!" Tu cũng phụ họa nhưng không có đánh chén cánh gà trong tay mà đưa qua cho A Kha ngồi bên cạnh.
"Em thấy chưa, chỉ có hai người bọn họ là có thù với anh!" Uông Phong Lân cười nói với Tư Nam.
"Ai bảo anh giao cho họ nhiều việc như vậy!" Tư Nam nhận lấy xúc xích MOON đưa qua, "Ui, thơm quá đi!"
"Ứ, em cũng có thù với anh!"
"Đúng vậy đó!" Tư Nam đem xúc xích nướng đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn xuống một cái, thấy vậy Uông Phong Lân thật sự không nhịn được đưa lưỡi liếm lên môi mình một cái, đương nhiên không phải vì mùi của xúc xích nướng, mà là vì động tác của người ngồi trước mặt.
"Nhìn Uông tổng đáng thương quá đi, cho anh li nước trái cây nè!" Tiểu Thanh đưa qua một li nước trái cây.
"Xem ra, chỉ có cô là người tốt thôi!" Uông Phong Lân nhận lấy li nước trái cây, gật đầu với Tiểu Thanh, "Cảm ơn."
"Anh giúp em nướng thịt, em cũng không rót nước trái cây cho anh?" Đường Tư Xa oán niệm bất mãn.
"Ha ha." Tư Nam đột nhiên lộ ra nụ cười mập mờ, nhìn qua anh Hai một chút rồi lại nhìn Tiểu Thanh một chút, lại nhìn tới người vẫn còn đem một nữa sức nặng thâm thể đặt lên trên người mình một chút.
"Em cười gì vậy?" Uông Phong Lân hỏi.
"Không có gì! Xúc xích ăn ngon lắm đó!"
"Này, em làm sao có thể như vậy chứ?" Uông Phong Lân bĩu môi bất mãn, "Mặc kệ! Đợi anh khỏe lên em nhất định phải mời anh ăn thịt nướng một lần nữa nha."
"Không cần!" Tư Nam lắc đầu.
"Nếu Uông tổng muốn, lúc nào cũng có thể đến đây mà!" Đường Tư Viễn đưa bắp nướng trong tay cho Tiểu Thanh đổi lấy lại một li nước ép trái cây.
"Đúng vậy, tôi nhất định sẽ đến thường xuyên, đúng không, Tư Nam?" Nửa người của Uông Phong Lân hoàn toàn dựa vào người Tư Nam.
"Hỏi em làm cái gì?" Tư Nam chớp chớp mắt giả ngu, "Trong nhà của em, ngoại trừ A Kim ra, em cái gì cũng không để ý đến."
"Anh biết mà, A Kim cái gì cũng đều nghe lời anh!" Huyền cơ trong những lời này sợ chỉ là có hai người mới biết với nhau thôi.
"Cục cưng cũng thường xuyên rất không ngoan đó!" Tư Nam nhận lấy bắp nướng anh Hai đưa qua, "Bây giờ, ngay cả em cũng không quản lí được cục cưng nữa!"
"Nó sẽ ngoan mà!" Uông Phong Lân trong lòng quả thật rất muốn ăn xúc xích nướng, bắp nướng, cánh gà nướng, nhìn đôi môi mọng đỏ không ngừng khép mở kia, bản thân không nghĩ bậy mới là lạ!
"Anh mệt à?" Tư Nam tựa hồ nhìn ra tâm sự của anh.
"Vẫn tốt!" Phải kiên nhẫn a!
"Vậy ngồi thêm một chút nữa đi!" Tư Nam tiếp tục bắt tay vào chiến đấu với bắp nướng.
Uông Phong Lân dứt khoát đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, nhưng lại vô tình nhìn thấy An Chi Huyến nhìn chằm chằm vào Tư Nam, ánh mắt đó... Trong lòng không khỏi rung mình, mục tiêu của hắn không phải là mình sao, tại sao lại nhìn Tư Nam như vậy?
An Chi Huyến cảm giác có người nhìn mình, lập tức cúi đầu. Nhưng mà trong lòng lại không thể không nghĩ tới người mà gã mới nhìn, y thật sự là rất đẹp! Trong lòng cười nhạo bản thân hóa ra từ cái buổi sáng mà y mang theo con chó vàng to đùng bắt đầu vào làm trong tập đoàn Uông thị, cũng đã mê y chẳng khác gì mê gái đẹp. Nét tươi cười bình thản, vẻ mặt đáng yêu, làm cho tình cảm của gã không cách nào kềm chế được mà muốn nhìn y, lại muốn nhìn thêm lần nữa. Đúng, khi Khải Trữ van xin gã đi hãm hại Uông Phong Lân thì gã vẫn còn cự tuyệt. Nhưng mà từ khi nhìn thấy Uông Phong Lân cùng Đường Tư Nam cùng nhau ngắm mặt trời lặn trên sân thượng, gã liền quyết tâm giúp Khải Trữ, đương nhiên cũng là để tự giúp mình.
"Bắp ăn ngon lắm à?" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam ăn bắp đã xong, đem li nước trái cây trong tay mình đưa qua cho em.
"Ăn ngon lắm!" Tư Nam tự nhiên nhận lấy li nước uống một hớp, rồi trả lại cho anh.
"Sao em không chịu nói là rất khó ăn, như vậy thì anh sẽ không muốn ăn nữa!" Uông Phong Lân ai oán nhìn người bên cạnh.
"Em làm sao có thể lừa anh chứ?" Tư Nam nhướng nhướng mi, "Thật sự là ăn rất ngon mà!"
"Em là xấu xa!" Uông Phong Lân uống một ngụm nước trái cây, chu miệng.
Mọi người nhìn Uông tổng cùng Tư Nam đấu võ mồm với nhau, mọi người ở đây vốn hơi căng thẳng vì có mặt tổng tài cũng đều trầm tĩnh lại.
Mạnh Ba đưa ánh mắt nghi ngờ quét về phía Kiệt Nhĩ, không thể không nói, bức tranh trước mặt này sao mà nhìn thấy quen quá đi, tại sao lại quen dữ vậy? Chính là giống y như mình ảnh một người một chó cùng nhau ăn sáng lúc nãy.
Kiệt Nhĩ nhún nhún vai bất đắc dĩ, ý tứ chính là