XtGem Forum catalog
Nhà Có Chó Dữ

Nhà Có Chó Dữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322985

Bình chọn: 7.5.00/10/298 lượt.

sao?"

"Oh? Không phản đối, hay là vừa gặp thì không cần phải nói gì nữa hả?" Khóe miệng Tư Nam cong lên cười xấu xa, chó cưng dưới chân cũng cười hùa theo.

"Cái gì đó!" A Kha khinh bỉ, "Thật không biết tên kia tại sao có thể ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người như thế trong Uông thị! Chỉ là động vật biết hoạt động bằng nữa thân dưới!"

"Ha ha," Tư Nam cười phá lên, "Tôi thật sự rất nghi ngờ, Tu mà bạn quen có phải là Tu mà chúng tôi biết hay không vậy!"

A Kha bĩu môi giống như giận dỗi: "Ai biết? Có lẽ anh ta là người sói, không thường biến thành chó sói cho lắm."

"Ha ha ha ha." Tư Nam chẳng nể mặt cười ha ha, "Tu người sói, ha ha ha, ngày mai gặp anh ta, cần phải nhìn cho kĩ một chút, có phải không, A Kim?"

"Gấu!" (Đúng vậy!) Bạn chó vàng to con vô cùng biết cách cười theo phối hợp.

"Tư Nam, A Kim nhà bạn thật sự là sắp thành tinh rồi!" A Kha lần nữa khinh bỉ rất rõ ràng, "Cười thành như vậy, chẳng giống chó chút nào."

"Ha ha, cục cưng không phải chó, cục cưng là vợ của tôi!" Tư Nam tiếp tục cười.

"Gấu gâu!" (Là chồng mà!) Chó cưng phản đối.

Tư Nam đứng dậy: "Được rồi, những chuyện phải chú ý, tôi sẽ nói với Tu cho!"

"Hừ, bạn nói cái tên chết tiệt đó cũng nhớ chú ý an toàn! Con chừng có ngày bị rụng răng khi biến thành chó sói cho coi!" A Kha cắn môi dưới giống như là đang nguyền rủa.

"Ha ha, tôi nghĩ răng cửa của Tu nếu mà rụng, vậy thì sẽ không thể nhai xương người nữa rồi!" Tư Nam cố chịu đựng cơn cười quặn ruột. Trong phòng làm việc của Tu, Tư Nam đem nội dung cuộc nói chuyện A Kha nhờ chuyển thuật lại một lần, đương nhiên tỉnh lược đi đoạn nói về chuyện Tu biến thành chó sói.

"Em sao lại cười kiểu như vậy hả?" Tu nhìn y, "Em cười như vậy mới nhìn qua rất kì quái nha!"

"Không có gì cả!" Tư Nam thu nụ cười bớt lại, "Còn có một việc. Có thể để cho An Chi Huyến quay lại làm việc không?"

"Hả? Để cho An Chi Huyến quay lại?" Tu nhíu mày, "Tư Nam, gã ta chẳng khác gì cục thuốc nổ!"

"Em biết, nhưng mà, anh không cảm thấy An Chi Huyến vốn là một nhân viên rất được sao?" Tu Nam hỏi ngược lại Tu.

"Em thật sự là quá tốt bụng rồi." Tu lắc đầu bất đắc dĩ, "Nếu như anh là em, anh ít nhất muốn tống gã ta tới bệnh viện tâm thần."

"Ai chẳng có lúc bị kích động chứ, phải không nào?" Tư Nam cười bình thản, "Tin em đi, anh ta là người biết mang ơn, em tin anh ta sẽ không gây ra uy hiếp nào cho Phong Lân đâu."

"Được rồi!" Tu gật đầu, "Vậy thì làm theo ý em, để cho gã ta quay lại. Nhưng anh sẽ cắt giảm bớt công việc của anh ta."

"Vậy là óốt rồi, em nghĩ anh ta cũng cần một khoảng thời gian để thích ứng với công việc của mình." Tư Nam đứng dậy, "Em đi trước nha."

"Tư Nam, việc này Phong Lân biết không?" Tu hỏi.

"Ha ha, một nhân viên bên bộ phận thư kí đi hay ở, hẳn là không cần làm kinh động đến tổng tài đâu?" Tư Nam quay đầu lại nhìn Tu cười cười.

"Ha! Anh cũng nhắc nhở em," Tu cũng cười, "Nếu như Phong Lân biết, cũng không chắc cậu ta sẽ quyết định như thế nào đâu!"

"Được rồi, em sẽ lo phần với anh ấy mà." Tư Nam xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy A Kim đang ngồi chồm hổm trước cửa, sờ sờ đầu của anh, dẫn anh trở về phòng làm việc của mình.

"Gấu gấu?" (Đi nói với Tu rồi à?) vừa vào phòng đã hỏi ngay.

"Anh đi dò xét qua rồi?" Không có trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại, đi đến ngồi xổm trước mặt anh thay anh phủi đi bụi bặm bám trên mớ lông vai, "Sao lại để bẩn như vậy!"

"Gấu gấu gâu!" (Về nhà em tắm cho anh nha!) ánh mắt mới mong chờ làm sao.

"Hừ, nếu còn để bẩn như vậy sẽ không để ý anh nữa!" Tư Nam xoa xoa anh.

"Gấu! Gấu!" (Uh ~ đừng như vậy mà!)

Hôm nay anh còn chưa có tỉnh lại, muốn tỉnh lại không?" Tư Nam hỏi, "Còn chưa tới một tuần, anh đã có thể khôi phục rồi."

Tựa đầu vào chân em cọ cọ, ý bảo thời gian mình làm A Kim cũng không còn bao nhiêu nữa.

"Em không sao mà, có anh là đủ rồi." Tư Nam cười.

"Gấu gâu!" (Anh tỉnh lại) nói xong, chạy ra sau gầm bàn của Tư Nam trốn.

"Dạ." Tư Nam đứng dậy, mở cửa ra, "A Kim, cục cưng đừng chạy loạn, Nam đi gặp Uông tổng nha!"

"Gấu gấu!) (Lúa mì!) cũng xem như là cho người khác nghe câu trả lời.

Tư Nam đóng kín cửa lại, đi đến phòng nghĩ của Uông Phong Lân.

"Anh tỉnh rồi?" Phan Già nhìn Uông Phong Lân mở mắt ra, "Mấy hôm nay thời gian anh tỉnh lại cũng rất ít."

"Đại khái bởi vì tôi sẽ nhanh khỏe lại thôi!" Uông Phong Lân ra hiệu cho cô đỡ mình ngồi dậy, "Đợi đến khi tôi khỏe lại, sẽ tự mình đem chocolate đắng cho Tư Nam, tôi không nỡ để cô làm."

"Hứ, anh chỉ vì Tư Nam chứ luyến tiếc gì tôi?" Dìu hắn ngồi dậy thì đã nghe tiếng cửa mở ra, Phan Già quay đầu lại nhìn thấy Tư Nam đang đi vào.

"Cái gì vì em?" Tư Nam hỏi.

"Vì tránh để cho anh ta luyến tiếc tôi," Phan Già nhìn về Tư Nam, "Bây giờ tôi quyết định sẽ đi mua chocolate, em thay thôi nhìn anh ta nha!"

"Được ạ." Tư Nam gật đầu.

Phan Già đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Uông Phong Lân lập tức đưa tay kéo Tư Nam vào lòng: "Bảo bối, anh nhớ em quá!"

"A, anh không phải vừa mới đứng bên chân em sao?"

"Cái đó khác mà, không thể ôm em được!" Ôm chặt lấy em, sau đó tựa đầu