
hắm mắt lại hỏi: “Vì sao anh biết tôi đang có chuyện suy nghĩ? Có thể tôi đang ngủ thì sao?”
Tông Chính cười: “Hơi thở của em không bình ổn.”
“Vậy em đang nghĩ gì?” Anh lại hỏi lại lần nữa.
“Làm tổng kết.”
“Hả?” Tông Chính rất có hứng thú hỏi: “Tổng kết gì?”
Lâm Miểu Miểu mở mắt ra, thành thật nói: “Tôi đang tổng kết tâm trạng biến đổi của anh, tôi không xác định được rốt cục là vì sao anh lại tức giận, không có dấu hiệu báo trước……”
Vẻ mặt Tông Chính ngưng lại, khóe môi giương lên, trong đôi mắt có ý cười như vì sao chiếu sáng: “Muốn hiểu tôi không?”
Câu trả lời của Lâm Miểu Miểu có phần do dự: “Anh quá phức tạp……” mà cô chỉ thích đơn giản, đem mọi chuyện phức tạp biến nó trở thành đơn giản.
Tông Chính ngay lập tức khéo léo dẫn dắt từng bước giọng điệu mê hoặc nói: “Không phức tạp, một chút cũng không phức tạp.”
Lâm Miểu Miểu nghi hoặc nhìn anh hỏi: “Vậy tại sao muốn xin lỗi tôi?”
“Bởi vì em tức giận.”
“Vậy tại sao muốn tôi ở lại?”
“Vì tôi muốn em ở cùng tôi.”
“Vậy tại sao muốn ôm tôi ngủ?”
“Tôi muốn gần gũi với em hơn.” Ngón tay Tông Chính lướt nhẹ qua đôi má của Lâm Miểu Miểu, “Xem đi, một chút cũng không phức tạp.” Anh vừa nói xong, đột nhiên lại hỏi: “Tại sao em muốn xin lỗi tôi?”
Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, ngón tay Tông Chính vuốt ve cánh môi cô: “Em thật phức tạp!”
“……vì cảm thấy áy náy, tiếp đó lại không muốn có quan hệ với anh.”
Bỗng chốc sắc mặt Tông Chính trầm xuống, Lâm Miểu Miểu lấy thái độ nghiên cứu tổng kết hỏi: “Anh lại làm sao vậy?”
“Không muốn có quan hệ với tôi? Em có ý gì?” Tông Chính lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Tôi thích nghe nửa câu trước, nửa câu sau thì không cần phải nói.”
“……ờ.”
“Vì sao không muốn có quan hệ với tôi?”
Lâm Miểu Miểu suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Lời nói của anh khiến tôi khó chịu, tôi không muốn khó chịu nữa.”
“Đây là một loại tự bảo vệ mình?”
“Xem là vậy đi.”
Tông Chính tiếp tục dùng ngón tay miết lên cánh môi của cô, ánh mắt xem thường: “Đồ nhát gan, em nói tôi nói nhiều như vậy để khiến em khó chịu, tôi mà muốn như vậy, thì sớm đã ly hôn……, biểu cảm kia của em là cái gì? Em vừa nghĩ cái gì đó có phải không?” Tông Chính đen mặt, ngón tay véo khuôn mặt trắng nõn của cô, “Nói, em vừa nghĩ đến chuyện ly hôn phải không?”
Lâm Miểu Miểu hơi chột dạ, khéo léo trả lời: “Nghĩ đến một chút……”
Tông Chính lạnh lùng nhìn trừng trừng vào cô, ánh mắt hung dữ: “Chúng ta kết hôn được mấy ngày?”
“……5 ngày.” Lâm Miểu Miểu chuyển tầm mắt, lúc đồng ý kết hôn, cô cho rằng chỉ cùng sống với nhau một năm, hoặc là không sống cùng nhà, cô thừa nhận mình suy nghĩ không chu toàn, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau đó, cô tiếp tục nán lại một năm này, lúc nào bà cụ Tông gia mới có thể bồng cháu? Trừ phi giải quyết dứt khoát.
“Lâm Miểu Miểu, em thật sự có thể, vừa kết hôn được 5 ngày, đã muốn ly hôn, em cho rằng hôn nhân là trò đùa?”
Bầu không khí vừa tốt lên được một lúc, lại bắt đầu tràn ngập mùi thuốc súng, Lâm Miểu Miểu nhẫn nại giải thích: “Tôi xin lỗi, chuyện này quả thực là tôi không đúng, lúc đầu chỉ muốn trả lại khoản nợ cho Lâm gia, cho nên mới đáp ứng hôn sự, nhưng bây giờ tôi không thể làm lỡ thời gian của anh, cho nên……”
“Cho nên?” Tông Chính thật hận không thể bóp chết người trong lòng, nói thế mà vẫn ung dung nằm trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, vẻ mặt còn có thể bình thản nói chuyện ly hôn, làm thế nào cô có thể nói ra miệng được?
Lâm Miểu Miểu nhìn trộm vẻ mặt của Tông Chính, cả khuôn mặt gần như méo mó, âm thanh của cô vô thức dịu dàng hơn, tiếp tục nói: “Tôi sẽ giải thích rõ với bà, cái đó, có thể phiền anh một việc được……”
Tông Chính giận giữ cười lại, “Nói đi!”
Lâm Miểu Miểu bỏ qua cảm giác chột dạ, lông mi rủ xuống nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể nói với Lâm gia là vì tôi không muốn sinh con, cho nên chủ động ly hôn cùng tôi có được hay không?” Lâm Miểu Miểu trong lòng cũng biết làm như vậy rất không phúc hậu, nhưng, nhưng, không biết vì sao, cách làm không phúc hậu này cô lại không hề cảm thấy day dứt với Tông Chính, nếu đổi lại là người khác, chẳng hạn như Giang Trạch, lòng cô chắc sẽ rất áy náy, nguyên do, suy cho cùng vẫn là vì Tông Chính người này quá nham hiểm.
Tông Chính một hơi nghểnh cổ nín thở, bóp chết cô thật là quá dễ dàng cho cô, băm vằm thành trăm mảnh cũng không thể xả mối hận trong lòng, ít nhất cũng phải liên tục một trăm lần, Tông Chính vì quá tức giận, gân xanh trên cổ trên trán đều nổi hết lên, ngực phập phồng dữ dội, hô hấp nặng nhọc gấp gáp, Lâm Miểu Miểu thấy thế vội vàng lấy tay xoa xoa ngực anh, “Anh, anh bình tĩnh……, đừng……”
Lâm Miểu Miểu âm thầm nghĩ, rốt cục có đẩy ra hay là không? Cô chớp chớp mắt, mắt Tông Chính hơi đỏ, ánh mắt đục mờ như dã thú hung ác tàn nhẫn, ánh mắt hung bạo như vậy, nụ hôn của anh tự nhiên cũng kịch liệt dường như muốn tháo xương lột da cô, nuốt vào trong bụng.
Lâm Miểu Miểu chịu đựng mười mấy giây, bị Tông Chính hôn không thở nổi, mới đẩy mạnh anh ra, Tông Chính vừa bị đẩy ra lại lao tới, vì lực quá lớn, hàm răng va vào lợi Lâm Miểu Miểu, lợi Lâm Miểu Miể