
ại.
Không thể làm cho bọn họ làm hại mẹ của Linh Lung! Đây là ý niệm duy
nhất trong lòng của Tần Công. Cho dù chết, hắn cũng muốn bảo hộ nàng,
bằng không, hắn đắc tội nghiệt quá nặng .
Tần Công tựa như nổi cơn điên dường như vũ động đại đao, không ngừng
vung chem. Về phía đối phương.“Các ngươi ai dám đụng đến nàng, trừ phi
bước qua thi thể của ta–”.
“Giết hắn!”.
Khương Thị ở trong phòng nghe được tiếng kim loại va chạm lẫn nhau,
không khỏi hết hồn, nhất thời cấp bách đi ra xem xét, chỉ thấy Tần Công
lọt vào mấy tên hắc y nhân, cực kỳ nguy hiểm, nàng nhịn không được kêu
to ra tiếng “Tần đại ca nguy hiểm!”.
Sắc mặt của Tần công phi biến,“Muội đi ra làm gì? Mau vào trong phòng đi!”.
Khương Thị mới hiểu được mình đang làm chuyện ngu xuẩn, thành gánh
nặng của hắn, vội vàng đóng cửa lại, bất quá đã muộn một bước, có người
động tác nhanh hơn, một cước đá văng cửa ra.
“A –” Nàng sợ hãi hô một tiếng, lảo đảo lui về phía sau.
Tần Công dường như bị tiếng kêu của nàng dọa hù dọa.“Đệ muội!” Rốt
cuộc bất chấp an toàn bản thân, hắn hoả tốc vọt vào phòng! Mặc dù kịp
thời đánh lui được hắc y nhân muối hại nàng, lại được cái này mất cái
khác,để cho người đuổi theo phía sau thừa cơ, hắn có thể cảm thấy ngực
và bụng truyền đến một trận đau nhức.
“Tần đại ca!” Khương thị cúi đầu thấy trường kiếm xuyên qua thân thể hắn, không khỏi hét rầm lêm.
Tần Công cắn răng, đưa tay lấy đại đao xoay ngược lại, từ bên người
hướng cơ thể phía sau, làm đối phương rồi ngã xuống,hắn đem kiếm theo
trên người rút đi ra, máu tươi giống như nước suối không ngưng tuôn
ra.Nếu không phải còn một chút sức lực, hắn đã sớm chống đỡ hết nổi ngã
xuống đất.
Khương Thị kích động muốn dùng khăn mặt đè lại vết thương của hắn,
muốn vì hắn cầm máu.“Tần đại ca, đều là muội không tốt, là muội hại
huynh……” Nếu không phải vì bảo hộ nàng, hắn cũng sẽ không bị thương.
“Vết thương nhỏ này huynh còn chụi được. Đệ muội, theo sát huynh!”
Hắn bây giờ còn không thể rồi ngã xuống, bằng không hai người nắm chắt
cái chết.“Đi!”.
Tần Công dung sách lược vừa lui vừa đánh, hai người thuận lợi di ra
khỏi phòng, nhưng mà, đối phương cũng đồng dạng tiến sát, không chút thả lỏng.
“Đệ muội, nơi này để huynh chặn lại, muội chạy mau,”.
Khương Thị khóc không thành tiếng lắc đầu nói:“Muội không thể mặc kệ huynh……”.
“Nghĩ lại Linh Lung…… Ngươi muội xảy ra chuyện gì, con bé sẽ thương
tâm, nghe lời huynh nói……” Tần Công nắm chặt tay cổ tay nàng.
Khương Thị hoảng sợ nhắm mắt lại, cảm thấy vài giọt máu phun trên mặt.“Huynh…… muội ……”.
“Bỏ chạy, chạy trốn lên núi…… Ta từng dẫn muội đến đó một lần, một
lần…… Ở nơi nào, bọn họ tuyệt đối tìm không thấy…… Ta sẽ đi tìm muộu……
Mau……” Tần Công có chút vô lực nói.
Vì không để vướng chân vướng tay, Khương Thị rưng rưng gật đầu:“Tần đại ca, ngươi nhất định phải tới.”.
Tần Công nhìn nàng thật sâu, nhớ kỹ dung mạo của nàng.“Huynh,huynh sẽ ……”.
“Đừng để cho nữ nhân kia chạy thoát!”.
Tần Công đẩy Khương Thị ra, ngang nhiên giơ cây đại đao ra phía trước,“Chỉ cần có ta ở đây, các ngươi không thể đi qua!”.
“A!” Linh Lung chợt ngồi thẳng người, đột nhiên tới tim đập mãnh liệt làm cho nàng ngủ say thì bừng tỉnh, mới chú ý tới cả người đổ mồ hôi
lạnh.
Bàn tay nhỏ nhắn che ngực run rẩy không thôi. Nếu nói mẹ con liền
tâm, tim của nàng hội vô duyên vô cớ lại đập mạnh, không chừng là mẹ đã
xảy ra chuyện gì nha?
Linh Lung chợt nhắc nhở không nên tự dọa mình,“Có Tần bá bá ở đó, mẹ hẳn là không có việc gì mới đúng, nhất định là ta đa tâm.”.
Nhưng mà, tim đập nhanh liên tục , làm cho nàng đứng ngồi không yên.
“Ở trong này làm lo lắng cũng không làm được gì, về nhà một chuyến có phải hay hơn không.” Nàng lẩm bẩm nói.
Quyết định chủ ý, nàng không hề do dự, nhanh chóng tìm hoàng thái hậu ban cho nàng lệnh bài, có nó, nàng có thể tự do ra vào hoàng cung.
“Cô nương, nửa đêm , ngươi muốn lên chỗ nào đi?” Ở mặt sau phòng nhỏ Trầm Hương nghe thấy tiếng động lạ thường liền đi ra.
Linh Lung nhíu lại mày nói:“Ta muốn lập tức ra cung một chuyến.Nếu có người hỏi thì nói ta có chuyện quan trọng muốn làm.”.
“Chuyện gì quan trọng, chọn lúc này xuất cung là không được?”.
“Ta không có thời gian giải thích , nghe theo lời của ta là được.” Linh Lung cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Trầm Hương không hiểu ra sao đuổi theo ra,“Cô nương, lỡ như hoàng thượng thì sao nha?”.
Linh Lung nghe vậy bước chân chậm lại một chút,“Ngươi cũng nói với hắn như vậy, ta rất nhanh sẽ trở về.”.
“Nhưng mà…… Cô nương, cô nương –” Trầm Hương lặp lại nhiều lần.
Chạy suốt đêm, đến bình minh Linh Lung mới về nhà.
Vẻ mặt nàng đờ đẫn nhìn nơi trước đó xảy ra một trận đánh kịch
liệt,hàng rào chung quanh dựng thẳng , còn có bụi lây dính loang lổ vết
máu, làm cho máu cả người nàng đông lại.
Nàng thấy trên mặt đất có nhiều dấu vết, có thể đoán dược có thi thể
đã xuống nơi này nhưng được người khác âm thầm xử lý, nhưng là đến tột
cùng là thi thể của ai?
“Mẹ!” Linh Lung vừa hô vừa chạy vào trong phòng, bên trong không có
người nào, nhưng trên mặt đất c