pacman, rainbows, and roller s
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211730

Bình chọn: 10.00/10/1173 lượt.

t đầu và kết thúc phải do anh quyết định.

Lạc Trạch nhìn vẻ mặt sương mù của Phàm Ngự , không ngăn cản, bởi vì anh hiểu rất rõ bạn mình. "Kế tiếp làm sao đây?"

Ánh mắt của Phàm Ngự thay đổi trở nên khát máu. Nhếch miệng, phác họa độ cong của Satan. "Nguyên kế hoạch."

Lạc Trạch chau mày lại nhìn Phàm Ngự, vì một người phụ nữ? Đáng giá sao? Anh nghĩ không ra. { tác giả lên tiếng: chậc, cậu nghĩ không ra, sau này cậu cũng biết có đáng giá hay không rồi, ngày cậu mạnh khỏe còn ở phía sau?" Lạc Trạch: "Cút" }

Phàm Ngự nâng khóe miệng, An Tuyết Thần, em là của anh, chỉ có thể là của anh thôi, tất cả người đàn ông muốn đoạt lấy em, anh đều sẽ không bỏ qua, ai cũng vậy.

Tuyến phân cách ——.

Nhà trọ của An Tuyết Thần——

Ba người ngồi ở trên bàn ăn, nhưng mà không có tâm tình gì. An Tuyết Thần nhìn Lãnh Liệt. Rất đau lòng: "Liệt, anh mệt lắm đúng không? Ăn xong rồi nghỉ ngơi ở nơi này nhé?"

Lãnh rối rắm nhìn, buông bát đũa xuống: "Thần, nếu anh phá sản, trở thành hai bàn tay trắng, em có thể đi theo anh hay không."

An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng thật là đau, đều là mình, An Tuyết Thần cầm tay Lãnh: "Liệt, mặc kệ anh thế nào, em đều sẽ đi theo anh."

Lãnh nhìn An Tuyết Thần, khóe miệng nở nụ cười vui mừng, Giang Lệ Lệ nhìn hai người, trong lòng rất không là tư vị, trời ạ, thực giày vò người.

"Liệt, Tuyết Thần, kế tiếp, tớ sao làm thế nào? Cổ phiếu trong tay họ Phàm nhiều hơn Liệt, nếu muốn mua rất dễ dàng, phải biết ở Trung Quốc công ty là Tổng Công Ty, nếu như công ty này của Liệt đóng cửa thì các công ty chi nhánh ở nước ngoài cũng đóng cửa theo đó." Mặc dù Giang Lệ Lệ không muốn nói, nhưng vẫn phải nói.

Lời nói này, ánh mắt Lãnh mờ đi. An Tuyết Thần nhìn Lãnh, "Liệt, yên tâm, sẽ có biện pháp." An Tuyết Thần nói như vậy cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi, cô rất rõ ràng. Thủ đoạn của Phàm Ngự, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, mình lại thật sự đáng giá để anh phải phí tâm tư sao.

Ba người một đêm chưa chợp mắt ngủ, An Tuyết Thần nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lãnh. Nhẹ giọng nói: "Liệt, yên yên tâm, em sẽ không để cho anh hai bàn tay trắng, tin tưởng em."

Lãnh gắt gao bắt lấy An Tuyết Thần giống như nằm mơ: "Thần, không cần, không cần, đừng rời xa anh."

An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng đau xót, Liệt, cám ơn anh yêu em như vậy, nhiều năm qua anh biết em còn không bỏ được, anh vẫn ở bên cạnh em, không oán không hối, nếu như lần này em có thể bình an trở lại bên cạnh anh, em nhất định gả cho anh, nhất định. Mình sẽ ra sao đây.

Cuối cùng An Tuyết Thần liếc mắt nhìn Lãnh, lặng lẽ rời đi, trở lại phòng của Lệ Lệ, Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần , mở miệng: "Tuyết Thần, làm thế nào? Phàm Ngự sẽ không cứ như vậy bỏ qua đâu."

An Tuyết Thần vô lực than thở: "Tớ nghĩ ngày mai anh ta sẽ tuyên bố Lãnh thị biến thành Phàm thị"

Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, biết cô đã quyết định rồi. An Tuyết Thần nhìn Giang Lệ lệ, sau đó mở miệng nói: "Lệ Lệ, về sau nếu tớ không ra được, điện thoại di động của cậu đừng đổi số, tớ tìm người gọi điện thoại cho cậu, cậu đi tới hậu hoa viên của Phàm Ngự, có người sẽ tiếp ứng cậu, cũng làm theo lời tớ bảo, chắc hẳn Phàm Ngự lấy được tớ sau đó sẽ nuôi nhốt tớ. Đến lúc đó cần cậu giúp, còn nữa, giúp tớ chăm sóc Liệt thật tốt. Chờ tớ trở ra, chúng tớ sẽ kết hôn, rời khỏi nơi này."

Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần, nước mắt rớt xuống. "Ừ, được, tớ đồng ý với cậu. Chính cậu cũng phải bảo trọng, cũng phải cẩn thận."

An Tuyết Thần gật đầu một cái, mặc một thân váy áo màu đỏ đẹp, có vẻ cực kỳ đẹp đẽ. Câu người. Trang điểm nhạt sau đó liếc mắt nhìn cửa phòng khép chặt, xoay người rời đi.

An Tuyết Thần đi tới biệt thự của Phàm Ngự, nhìn tất cả nơi đây, tích góp đủ dũng khí để bước vào. Đã đứng một giờ.

Trên lầu một đôi mắt sắc bén như báo vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ. Cô bất động, anh cũng không động, anh muốn đợi cô chủ động.

An Tuyết Thần nhìn tất cả quen thuộc, hoa bách hợp trong sân, nhưng khi nhìn vào trong mắt cô lại cực kỳ châm chọc. Tự giễu cười ra tiếng.

"Ha ha, Phàm Ngự, những thứ dối trá gì đó anh sẽ làm sao đây? Tôi còn phải bước vào nơi này. Ha ha, thật đáng buồn."

Trên lầu, Phàm Ngự nhìn cô cười tự giễu, chói mắt như vậy, mình lại lấy loại phương pháp này đem cô giam cầm ở bên người. Quét xuống nụ cười giễu cợt, thật sâu đau nhói lòng cô.

An Tuyết Thần hít sâu một hơi, sau đó điềm tĩnh nện bước chân bước vào biệt thự, mỗi bước đều đánh nát vào lòng của cô, bởi vì cô biết lần này tới đây, có thể nói là cửu tử nhất sinh, coi như chỉ có một mình, cô cũng phải thử một chút. An Tuyết Thần một đường không gặp trở ngại đi tới biệt thự. An Tuyết Thần đi thẳng lên lầu, sau đó đi tới hướng thư phòng.

An Tuyết Thần dừng ở cửa, cô biết cô trở về, anh nghĩ rằng cô nhất định sẽ đến, anh biết rõ chỗ yếu khung xương của cô ở nơi nào.

Cốc cốc——

"Vào đi" Thanh âm tối tăm khàn khàn mị hoặc cách một cánh cửa truyền vào lỗ tai An Tuyết Thần.

An Tuyết Thần đẩy cửa ra, nhìn Phàm Ngự đứng ở bên cửa sổ, lông mày nhíu lại, anh vẫn luôn đứng ở nơi đó, đó chính là nói anh một m