Old school Easter eggs.
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211775

Bình chọn: 9.00/10/1177 lượt.

ực nhìn cô nội tâm giãy giụa, cuối cùng vẫn tiến vào, thế nhưng anh lại rất hưởng thụ thành công của anh sao?

Phàm Ngự chậm rãi xoay người. Ưu nhã lại mang theo thoải mái. Từng bước một đi về phía An Tuyết Thần, anh biết cô chạy tới nơi này rất không dễ dàng, cho nên kế tiếp sẽ để cho anh đi về phía cô.

Phàm Ngự nhìn cô, sau đó ngồi trên ghế sô pha, nhấc con ngươi màu đen nhìn chăm chú vào cô, An Tuyết Thần cũng nhìn anh, thanh âm cực kỳ khàn khàn mở miệng: "Nói đi, điều kiện gì để cho anh bỏ qua cho Liệt."

Phàm Ngự không để ý đến vấn đề của cô, "Tới đây ngồi"

An Tuyết Thần nhìn anh, sau đó đi tới, ngồi vào bên cạnh anh, lại cách anh khá xa. Phàm Ngự thấy cô cách mình xa như vậy, sau đó mở miệng: "Cái này không được, em có cái gì khiến anh buông tha thu mua cả Lãnh thị."

Lời nói của Phàm Ngự, chính là một quả bom hẹn giờ, muốn nổ tung lên ở bên tai cô, nổ lớn đến mức hồn phi phách tán. Mặt An Tuyết Thần tức giận nhìn Phàm Ngự. Thanh âm khẽ run.

"Anh rốt cuộc muốn điều kiện gì."

Phàm Ngự nhìn cô, gương mặt tuấn mỹ hơi nhăn, sau đó cánh tay dài vung lên liền đem cô gái nhỏ ôm vào trong ngực, để cho cô thuận thế ngồi ở trên đùi của anh. An Tuyết Thần tuy rất phẫn hận, nhưng cũng không có biện pháp. Một đôi mắt đẹp tràn đầy phẫn hận gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt phóng đãng của Phàm Ngự. Nhìn khóe miệng anh cong lên như có như không.

Phàm Ngự rất là thưởng thức bộ dáng ngang bước của cô. Rất muốn thuần phục cô, ngón tay nhẹ nhàng theo gò má của An Tuyết Thần xẹt qua, từ từ buộc vòng quanh hông cô. Bao gồm cả này môi đỏ mọng khẽ run.

Gương mặt tuấn tú của anh bướng bỉnh kiêu ngạo, phun hơi thở nóng rực: "Em biết? Anh muốn cái gì?"

An Tuyết Thần nhìn anh, không có kinh ngạc, cô đã sớm đoán được, không phải sao? Thì ra cô cũng đáng giá như vậy, khóe miệng cong lên nụ cười tự giễu. "Như vậy, thời gian bao lâu?"

"Không giới hạn thời gian, lúc nào thì anh ngán, em liền được tự do." Một đôi bàn tay của Phàm Ngự dịu dàng vuốt ve gương mặt có chút tái nhợt của An Tuyết Thần. Thấy cô trang điểm nhẹ, tròng mắt buông xuống liền thổi qua da thịt lộ ra, rãnh vú sâu, da thịt trắng như tuyết. Khiến con ngươi Phàm Ngự trở nên tĩnh mịch ảm đạm. Một đôi bàn tay đã bắt đầu không thành thật ở trên thân thể mềm mại của cô chạy loạn, trêu đùa.

An Tuyết Thần cắn môi, "Vậy lúc nào anh sẽ ngán?"

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, mặt giễu cợt nói: "Không nói cái này trước tiên, nhưng mà, em mặc như vậy không phải vì quyến rũ anh sao? Vậy anh muốn nhìn một chút thành ý của em, em phải biết, vì một người phụ nữ mà buông tha cơ hội thu mua Lãnh thị, có lời sao?"

An Tuyết Thần nghe trong miệng Phàm Ngự nói ra lời đùa cợt, trong lòng tức giận, anh lại muốn áp chế cô. Lời của anh, là để cho cô chủ động sao? Điều này sao có thể?

Buông mắt và cánh môi xuống, giống như làm quyết định gì đó, Phàm Ngự cũng rất kiên nhẫn chờ cô. Đợi năm phút đồng hồ thấy cô không có bất kỳ động tác gì, kiên nhẫn cũng nhanh bị mài mòn rồi. Sau đó đẩy An Tuyết Thần trên đùi ra, cứng rắn âm lãnh nói: "Nếu không muốn, vậy thì không tiễn, cửa chính ở đó, xin mời"

An Tuyết Thần bị anh đẩy ra phải lui về phía sau mấy bước, nhưng vẻ mặt phức tạp nhìn Phàm Ngự, cũng nhìn thấy trên mặt anh không kiên nhẫn, cắn răng, tiến lên một bước, chủ động ngồi trên đùi anh, An Tuyết Thần cắn cắn cánh môi, lông mi thật dài bởi vì khẩn trương liên tiếp rung rung, cô giơ tay lên bưng gương mặt âm lãnh, lần đầu tiên thật sự ở khoảng cách gần nhìn anh chăm chú, trán cao rộng, mi dày, mắt thâm thúy, mặt tuấn mỹ, còn có. . . . . . môi mỏng tuyệt mỹ.

Xem qua rất anh. Cánh môi mềm mại tinh tế theo cái trán khẽ hôn, mãi cho đến môi của anh. Cô đụng chạm y hệt như chuồn chuồn lướt nước lướt từ từ đến cánh môi mềm mại ấm áp của anh, thấy anh vẫn như cũ, không có phản ứng gì. Trong lòng có chút gấp gấp, làm thế nào bây giờ?

Sau đó An Tuyết Thần có chút gấp gấp, trợn to mắt luống cuống, răng hung hăng khẽ cắn, nghĩ tới bộ dạng anh lúc hôn mình, sau đó ở trong lòng quyết định một phen, vụng về và thận trọng gặm cắn mút vào, còn lặng lẽ đưa đầu lưỡi ra, như có như không nhẹ nhàng lướt qua môi anh.

Trong hơi thở mùi thơm tinh khiết, trên môi truyền đến cảm giác ngứa ngáy, chút đau nhói, thật to kích thích Phàm Ngự, ánh mắt anh trầm xuống, đáy mắt xuất hiện một tầng nóng bỏng vận sức chờ phát động, anh lôi kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô dọc theo lồng ngực rắn chắc chậm rãi đi xuống phía dưới. . . . . .

An Tuyết Thần nhắm chặt hai mắt, chuyện như vậy, thật không thích hợp với cô, cô không dám mở mắt, đối với cô mà nói là ** trắng trợn vũ nhục.

Tuyến phân cách ——

An Tuyết Thần chậm rãi mở mắt, không biết mình ngủ bao lâu, trên thân thể đau nhức nồng đậm như cũ, chỉ là cô lại không phải ở thư phòng, mà thì ra cô đang ở trong phòng, không có gì thay đổi, tất cả đều không thay đổi, chỉ là người ở nơi này đã thay đổi.

An Tuyết Thần hồi tưởng cảnh Phàm Ngự tàn bạo, tất cả lại khôi phục năm năm trước, cô vẫn vô năng như vậy sao? Năm năm sau, còn bị anh nhốt, nhưng mà lần này cô