Duck hunt
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213354

Bình chọn: 8.00/10/1335 lượt.

i là chưa kết hôn mà có con?" Một câu cuối cùng bị An Tuyết Thần đề cao giọng nói. Một bộ kinh ngạc không thể tin nổi.

Tiểu Niệm Ngự nhìn bộ dạng đó của An Tuyết Thần sau đó đôi tay ôm ngực nói: "Mẹ không tin? Tối hôm qua giường của mẹ có dấu vết sao?"

"Dấu vết?" An Tuyết Thần còn chưa phản ứng kịp, sau đó qua mười mấy giây sau khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng. Cái đó thật xấu hổ. Ngược lại Phàm Ngự rất là thưởng thức, hiện tại An Tuyết Thần có bộ dáng này, cô gái quá thông minh không tốt.

Hôn mê, An Tuyết Thần còn đang suy nghĩ, tình huống thế nào, thật chẳng lẽ giống như bọn họ nói là cô mất trí nhớ tạm thời. An Tuyết Thần giống như ở trong lòng làm ra quyết nhất trọng đại vậy, sau đó nhìn Phàm Ngự, nói: "Tôi đều thừa nhận, nhưng có một chút, trước lúc tôi khôi phục trí nhớ thì tôi muốn làm mình của hiện tại, tôi muốn ngủ chung với Tiểu Niệm Ngự" An Tuyết Thần nói xong, trong mắt Tiểu Niệm Ngự đều là sáng loáng, rất lâu không có sờ mẹ meo meo ngủ. Thật tốt quá, chỉ là có một người sắc mặt sẽ rất khó nhìn, hoàn toàn tối đen. An Tuyết Thần coi như không nhìn thấy.

Phàm Ngự nửa hí tròng mắt đen nói: "Không cho phép"

"Tại sao, chúng ta không thể không kết hôn sao? Tôi vẫn còn tự do, theo các người nói, bé là con tôi, tôi cùng con trai ngủ thì thế nào? Phạm pháp ư?" An Tuyết Thần tức giận, lỗ mũi cũng lệch, không quân tâm cái gì hướng về phía anh hô to, cũng không quan tâm người ta nhìn mình như thế nào, Tiểu Niệm Ngự ở bên cạnh đâm mình vài chữ, An Tuyết Thần coi thường.

Quả nhiên Phàm Ngự nửa hí tròng mắt đen thả ra ánh mắt hung ác lệ, "E, nói lại một lần nữa?"

An Tuyết Thần nuốt nước miếng một cái, nhớ tới tối hôm qua, cô cũng nhất định phải nói, cô cũng không muốn giống như tối hôm qua, bị ăn quá sạch sẽ. Sau đó tráng uể oải lại nói một lần, thế nhưng một chữ đều không rơi xuống: "Tại sao, chúng ta không thể không kết hôn sao? Tôi vẫn còn tự do, theo các người nói, bé là con tôi, tôi cùng con trai ngủ chung thì thế nào? Phạm pháp" An Tuyết Thần càng nói càng không có sức lực, tất cả đều là bị hơi thở tán phát ra từ trên người anh uy hiếp. Ánh mắt sắc bén có thể xuyên thấu người. Chỉ là An Tuyết Thần vẫn nhắm mắt nói ra. Chỉ là phía sau mấy câu căn bản là dùng răng hừ ra.

Con ngươi Phàm Ngự sắc bén bắn về phía cô, thanh âm âm trầm lạnh nhạt nói: "Xem ra, tối hôm qua cũng không dạy em phục tùng người đàn ông của mình như thế nào, không bằng chúng ta thực hiện một cái"

An Tuyết Thần vừa nghe xong thì toát mồ hôi lạnh, lui về phía sau, đôi tay bày tại trước ngực: "Ặc, không cần, tôi có việc, đi trước một bước" Nói xong thì xoay người chạy ra ngoài, nhưng không chạy được mấy bước thân thể liền bay lên trời.

"Á, anh" An Tuyết Thần nói không ra lời, mới vừa rồi anh vẫn ngồi ở trên ghế, thế nào nhanh như vậy liền đem mình bắt được, mình nói sai, đoán chừng mình chạy ba bước, thật đúng là bi thương.

"Chạy à, em cảm thấy em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh sao? Em chạy mười năm, mười năm sau không phải vẫn ở trong tay anh à. Sau này em sẽ không còn cơ hội thoát được đâu" Phàm Ngự ngữ điệu tình thế bắt buộc, nói qua trái tim nhỏ của An Tuyết Thần liền nhảy lên. Mười năm? Mình bao tuổi rồi, chẳng lẽ 28 rồi hả? Không thể nào?

Phàm Ngự ôm ngang An Tuyết Thần, liền chuẩn bị đi lên lầu, An Tuyết Thần nhìn Tiểu Niệm Ngự: "Con trai, mau cứu mẹ con đi!"

Tiểu Niệm Ngự cũng thật sự không đành lòng nói: "Ba, hạ thân của ba nhẹ một chút, chớ đem mẹ con làm hư, con còn muốn em gái đấy?"

Lúc ấy An Tuyết Thần liền liếc mắt, Phàm Ngự mở miệng nói: "Ba sẽ cho con một em gái, cho nên bây giờ chúng ta sẽ đi lên chế tạo người đi"

"Buông tôi ra, Phàm Ngự, buông ra, tôi cảnh cáo anh không thể đối với tôi như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho anh" Lần đầu tiên An Tuyết Thần thế nhưng dùng giọng điệu ra lệnh trước kia. Phàm Ngự khẽ chau mày lại nhìn An Tuyết Thần, phát hiện An Tuyết Thần cũng sửng sốt một chút, mới vừa rồi mình nói gì, thế nào đột nhiên nói ra câu này?

Phàm Ngự cười lạnh lên tiếng: "Em, quả nhiên là, em" Sau đó liền ôm An Tuyết Thần trở về phòng.

"A" Phàm Ngự một tay ném An Tuyết Thần lên trên giường, An Tuyết Thần cảnh giác nhìn anh. "Anh đừng tới đây, mặc dù anh là thủ trưởng đại nhân, nhưng mà tôi vẫn tin tưởng trên thế giới còn có vương pháp "

"Chậc, vậy em vẫn đơn thuần" Nói qua liền kéo cà vạt của mình, vừa cởi áo khoác xuống. Sau đó cởi nút cài áo sơ mi ra, lỏa ra da thịt anh màu lúa mì, cùng cơ ngực cường tráng, An Tuyết Thần nuốt nước miếng một cái vội vàng dựa vào sau. Đôi tay ôm ngực. Phàm Ngự nhếch khóe miệng, sau đó đem áo sơ mi để xuống, đẩy xuống quần của mình, chỉ còn lại một cái quần con bao quanh cự long giống đực. Giống như muốn bể ra vậy, khuôn mặt nhỏ của An Tuyết Thần đỏ lên sau đó nghiêng đầu, dời tầm mắt đi.

"À làm cái gì?" An Tuyết Thần sợ hãi kêu ra tiếng, Phàm Ngự bắt được chân của cô vòng lôi cô xuống, Phàm Ngự cúi người lên. Bàn tay vuốt ve gương mặt của trắng nõn của An Tuyết Thần.

"Cái đó, cái đó, tôi còn không có khôi phục như cũ, liền, cũng không cần, không nên đ