pacman, rainbows, and roller s
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212684

Bình chọn: 9.00/10/1268 lượt.

ảng

còn khóc khóc, trong miệng nói thầm này nọ. Lạc Trạch đem mặt đều đặt ở

bờ môi cô, lúc này mới nghe rõ cô đang nói cái gì?

"Đừng, đừng tới đây, chớ nhìn chằm

chằm tôi, đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi, chớ" Lạc Trạch ngẩng đầu nhìn

cô, sờ cái trán của cô có chút phát sốt, thì ra là thật hù được cô, cái

anh muốn chính là hiệu quả như vậy.

"Cô ấy sốt cao?" Lạc Trạch nhướng mày nhìn bác sỹ.

"Đúng vậy, tôi đã vì tiểu thư tiêm

thuốc, ngày mai sẽ giảm nhiệt. Tôi đang truyền bình dinh dưỡng, nhưng

vẫn phải ăn một chút gì, bằng không bụng không hấp thu tốt." Bác sỹ rất

cẩn thận nói.

"Được rồi, đi đi" Lạc Trạch ngồi ở

bên giường của cô sau đó cầm điện thoại lên: "Vú Lưu, nấu một bát cháo

bưng lên." Sau đó cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Lệ Lệ.

Một hồi Vú Lưu {Chính là phu nhân buổi sáng, là quản gia} liền bưng một bát cháo đi lên.

"Thiếu gia, cháo cậu yêu cầu."

"Ừ, đi xuống đi" Lạc Trạch nhận lấy

cháo ấm áp, sau đó vừa thổi thổi một muỗng đặt ở trong miệng của cô, vừa mới bắt đầu là ăn vào, nhưng cũng không đến mấy giây liền ưỡn người nôn mửa. Sauk hi nhìn thấy cái loại ghê tởm đó còn có thể ăn xuống à?

Lạc Trạch nhíu chặt lông mày nhìn cô đem toàn bộ phun ra, đã phun ra rồi, cô vẫn còn buồn nôn. Cuối cùng Lạc Trạch đem cháo bỏ vào trong miệng của mình, nâng đầu của cô lên cuối

cùng dùng miệng cho cô ăn, buộc cô ăn vào, nhưng còn giống như là chống

cự. Lạc Trạch đưa bàn tay ra vuốt ve sau lưng của cô, dùng miệng che lại miệng của cô thật lâu, phát hiện cô đã nuốt xuống, lúc này mới buông

cánh môi cô ra, cứ như vậy Lạc Trạch đem một bát cháo toàn bộ đút vào

trong miệng Giang Lệ Lệ.

Dĩ nhiên cô sẽ không biết. Lạc Trạch cũng không thể nói cho cô biết, anh còn chưa chăm sóc một người nào như vậy, hơn nữa còn là cô gái. 37 Lạc Trạch buông cô xuống, sau đó đi vào

phòng tắm tắm.

Lúc đi ra sờ sờ cái trán của cô đã

không nóng như vậy. Cuối cùng cũng chui vào, ôm thân thể của cô ngủ, anh chưa từng ôm cô gái nào qua đêm, cô là ngoại lệ. Căn biệt thự này chỉ

có cô tới. 3 Lạc Trạch vẫ dùng biệt thự dành riêng với cô gái khác, ở

trong đó có cô gái của anh, nhưng là đều là cận kỳ. Vẫn có chút mới mẻ

mới có thể nghỉ ngơi.

Cả đêm Giang Lệ Lệ ngủ rất không yên ổn, trong miệng tất cả đều là nói mớ, mộng thấy người đàn ông nằm ở

trên người mình chết. Chính mình lấy mạng, Lạc Trạch cũng an ủi cô, biết cô mộng thấy cái gì.

"Không cần, không cần qua tôi, không phải là của tôi, không phải là của tôi, tôi không có, tôi không có giết anh, tôi không có giết người." Sau nửa đêm Giang Lệ Lệ lật qua lật lại

thân thể. Trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Cả sau lưng đều ướt, Lạc Trạch nhéo

lông mày, vẻ mặt nặng nề, mình thật sự quá mức, nói gì cô cũng chưa từng thấy qua chuyện như vậy. 36 Lạc Trạch vịn trán của mình, sau đó kéo

thân thể của cô qua, lúc này mới phát hiện ra, cả sau lưng cô đều ấm áp . Y phục dán chặt sau lưng.

Lạc Trạch cau mày, sau đó cởi xuống y phục của cô, nhìn vết sẹo khó coi phía sau lưng cô, Lạc Trạch đi xuống

giường, cầm khăn lông lau chùi thân thể của cô, sau đó đổi cho cô một áo ngủ khác.

Lạc Trạch an ủi cô: "Không sao, ngoan, không sao, ngủ đi, ừ." Bàn tay Lạc Trạch vuốt ve đầu Giang Lệ Lệ.

Giang Lệ Lệ vốn nhíu chặt lông mày,

từ từ buông ra, giống như hiệu quả trấn an của Lạc Trạch. Cũng không nói mớ. Lạc Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng của cô, hôn trên môi của cô,

dừng lại giày xéo. Nếu làm hại anh không có giấc ngủ, vậy thì phải cầm

chút thù lao. Sáng sớm hôm sau, Lạc Trạch đã rời khỏi gian phòng, Giang Lệ Lệ mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, sau đó nhìn chung quanh một cái, là gian phòng tối hôm qua mình ở.

Giang Lệ Lệ cảm thấy thân thể kỳ quái, rõ ràng là không ăn, trong dạ dày sao lại ấm áp, thân thể cũng không mệt mỏi như vậy. Giang Lệ Lệ đi

xuống giường, thận trọng đi xuống lầu, nhìn xung quanh không thấy có

bóng dáng của Lạc Trạch, mình nên trốn. 93 Nghĩ tới liền theo cầu thang

đi xuống, thời điểm đi ngang qua bàn ăn, lại bắt đầu buồn nôn, bụm miệng của mình lại liền bắt đầu xoay người, đã nhìn thấy một đôi dép trên cầu thang.

Giang Lệ Lệ theo giày nhìn lên, quả nhiên Lạc Trạch đang đùa giỡn nhìn

mình, Giang Lệ Lệ vội vàng lui về phía sau mấy bước, nhìn ánh mắt của

anh cũng trở nên dịu dàng. Không dám nhìn thẳng anh, Giang Lệ Lệ tự mắng mình ở trong lòng là vô dụng.

Lạc Trạch phác hoạ khóe miệng, đây là Tiểu Lạt Tiêu trước đây sao? Đó là cái vẻ mặt gì đây, vậy mà lại đang sợ, đang phát run. Lạc Trạch có chút hăng hái hướng cô đi tới.

Giang Lệ Lệ thấy anh chạy mình tới, vội vàng vươn tay ngăn trở sau đó

lui về phía sau: "Anh, anh đừng tới đây, tôi cho anh biết, anh, anh đừng tới đây."

Giọng nói của Giang Lệ Lệ cũng run rẩy. 94 Cô thật sự sợ anh rồi, người

đàn ông này tuyệt đối nguy hiểm, tàn nhẫn như vậy chuyện gì cũng đều làm được, sẽ không giẫm mình thành hoành thánh chứ?

Lạc Trạch dừng bước nhìn cô giống như sói lớn nhìn con cừu non nhỏ, nụ

cười khóe miệng sâu hơn, sau đó nói: "Tiến vào trong lòng tôi, nếu

không, tôi không biết sẽ làm ra ch