Teya Salat
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211004

Bình chọn: 8.00/10/1100 lượt.

o sao?”

Giang Lệ Lệ vừa nghe, vui vẻ dỗ: “Sẽ không, bảo bảo còn nhỏ. 7 Tiểu Niệm Ngự thật biết nghe lời, còn biết thương bảo bảo nữa.”

Tiểu Niệm ngự vừa nghe, cười một tiếng, sau đó nhào vào trong ngực Giang Lệ Lệ, hướng mặt Lệ Lệ hôn loạn.

Lạc Trạch mà ở đây lúc này, chắc chắn sẽ cùng tiểu tử này khai chiến

mất, may mà anh không ở đây. Tiểu Niệm Ngự nằm trong lòng Giang Lệ Lệ,

tay vuốt ve bụng cô, ngốc nghếch hỏi.

"Tại sao dì có em bé mà bụng không lớn, bụng mẹ lại lớn như vậy.” Tiểu

Niệm Ngự nhìn bụng Giang Lệ Lệ hỏi, đôi con ngươi non nớt trong sáng đầy nghi vấn. Cậu rất muốn xem phản ứng của bảo bảo trong bụng dì.

An Tuyết Thần xoa đầu con trai.

"Đó là bởi vì mẹ sắp sinh, dì thì mới có." An Tuyết Thần kiên nhẫn giải thích rõ ràng cho Tiểu Niệm Ngự.

Tiểu Niệm ngự vuốt ve bụng Giang Lệ Lệ, thanh âm êm dịu: “Bảo bảo, vậy

em mau mau lớn lên, ra ngoài gặp anh. Anh dẫn em đi chơi.” Tiểu Niệm

Ngự rất hiểu chuyện nói, trong bụng cũng thực muốn như vậy. Giang Lệ Lệ nhìn Tiểu Niệm Ngự, bắt đầu mong đợi con của mình sẽ có

hình dáng ra sao. Là con trai hay con gái đây? Cô rất hy vọng là con

gái, nếu như là một tiểu Lạc Trạch cô không phải bị anh khi dễ chết ư. d Cho nên vẫn là con gái tương đối khá hơn.

"Tốt lắm, thời gian không còn sớm, ngủ đi, thành bại tại hành động này

rồi. Con trai, trở về phòng con đi, mẹ và dì buồn ngủ." An Tuyết Thần

vuốt đầu con trai mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tình thương vĩ đại

của người mẹ.

Tiểu Niệm Ngự vô cùng miễn cưỡng bò ra từ trong ngực Giang Lệ Lệ, trước khi đi vẫn không quên ở trong lòng uy hiếp một phen.

"Mẹ, dì, vậy con đi ngủ, ngủ ngon." Nói qua liền thơm trên mặt hai người mỗi người một cái.

"Ngủ ngon." Giang Lệ Lệ sờ sờ tóc Tiểu Niệm Ngự, nói qua.

Tiểu Niệm Ngự rời khỏi phòng, Giang Lệ Lệ ngáp một cái. Nhìn An Tuyết Thần nói.

"Cậu không ngủ một lát à, mấy giờ rồi." Giang Lệ Lệ nằm ở trên giường

cười ha hả nói, phụ nữ mang thai thật mệt rã rời. f Hơn nữa còn rất tham ăn.

An Tuyết Thần tựa vào trên giường, vuốt bụng của mình, sau đó cầm điện thoại lên, gọi đi.

"A lô, viện trưởng Trương sao? Tôi là Tuyết Thần, ừ đúng, tiểu Ngự không phải cũng giao phó xong rồi chứ."

Viện trưởng Trương: ừ, đúng vậy, phu nhân, thời gian vừa đến tôi liền phái người đi đón ngài.

"Ừ, tốt. Phiền toái. Vậy trước tiên như vậy. 4d Hẹn gặp lại." An Tuyết

Thần cúp điện thoại nhìn Giang Lệ Lệ, trên mặt mang nụ cười chiến thắng.

"Lệ Lệ, đừng lo lắng, bảo đảm cậu sẽ thấy Lạc Trạch không đồng dạng như

trước. Ha ha, tớ có chút hưng phấn, ngủ không được. 3e Tớ vẫn nên xem

sách, một hồi thời gian đến, chúng ta phải sớm đi bệnh viện, bọn họ cũng an bài trước rồi."

Giang Lệ Lệ khẽ gật đầu, tâm can còn run rẩy không thôi, ở trong lòng cô tự nói với mình như vậy. 8 Cô có thể, mặc dù biện pháp làm tổn thương

người, nhưng vì hạnh phúc của các cô, nếu như có thể nhìn thấy chân tâm

của Lạc Trạch, như vậy cô cũng đáng giá, nếu như chứng minh là ngược

lại, lần này cô sẽ không do dự, cô sẽ không để trái tim mình tùy ý đập

loạn vì anh nữa, cô thật sẽ rời đi, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng

anh. Nghĩ đi nghĩ lại cô từ từ ngủ. Ngủ thiếp đi cũng tốt, tỉnh cũng là

lo lắng.

Tuyến phân cách ——

Phàm Ngự cùng Lạc Trạch hai người ở căn cứ trợn mắt nhìn gần một đêm,

rốt cuộc tra được hàng là ai cướp, cả nửa ngày, mẹ kiếp là cảnh sát,

điều này làm cho Lạc Trạch tức giận không có địa phương xả. b5 Hai người ngồi ở trong xe. 9b Không khí quỷ dị. 3 Giờ phút này toàn thân Lạc

Trạch trên dưới đều tản ra phúc hắc, sương mù. Phải nói Phàm Ngự cũng

thế. Cảnh sát cướp. 00 Đến bót cảnh sát nói một câu.

"Nha, Phàm thiếu, Lạc thiếu, chúng tôi không biết, đó là đốc tra mới

nhậm chức. 54 Không biết, hàng ở nơi này, không thiếu một cái. 6 Thật là xin lỗi." Nói thế đương nhiên là cục trưởng.

Phàm Ngự tựa đầu vào trên ghế ngồi liếc Lạc Trạch một cái, khóe miệng từ từ giơ lên, lúc này không sai biệt lắm điện thoại tới thôi. Quả nhiên

nghĩ không tới một phút điện thoại Phàm Ngự liền vang lên. 37 Phàm Ngự

vận đo cảm xúc một chút, sau đó không nhanh không chậm tiếp điện thoại.

Phàm Ngự đem điện thoại đặt ở bên tai, làm cho người ta cảm giác, là cực độ mệt mỏi, giống như là báo nhỏ lười biếng. Thanh âm trầm thấp khàn

khàn nói.

"A lô, bà xã."

"Cái gì? Lệ Lệ lăn từ trên lầu xuống, ở bệnh viện?" Phàm Ngự cố ý phóng đại âm lượng, gương mặt kinh ngạc.

Lạc Trạch vừa nghe không ngồi yên, vội vàng đoạt lấy điện thoại di động. 3e Thanh âm cực kỳ tức giận hô.

"Cô mới vừa nói cái gì?"

Bên đầu kia điện thoại, tiếng khóc nghẹn ngào của An Tuyết Thần truyền đến.

"Hu hu, Lệ Lệ, chính cậu ấy không có chú ý, từ trên lầu té xuống, hiện

tại chúng tôi ở bệnh viện của tiểu Ngự. 80 Nói là xuất huyết lớn, huhu"

An Tuyết Thần giả bộ giống như thật.

Lạc Trạch cảm giác có một quả bom hẹn giờ nổ tung ở bên trong lòng của

mình. d Nghe cô té xuống từ trên lầu, sắc mặt của Lạc Trạch nhất thời

thay đổi trắng bệch, xanh mét. Tay anh nắm điện thoại đều run rẩy, đôi

mắt chim ưng trong nháy mắt chuyển đỏ máu. Thanh â