
ắc ngoắc môi mỏng. Sải bước tiếp tục hướng phía
trước đi tới. Giang Lệ Lệ nhìn anh không có phản đối vẫn để mình vòng
quanh như vậy. 0 Cho đến khi vào phòng.
Lạc Trạch nhẹ nhàng đặt cô ở giường lớn, sau đó liền chuẩn bị xoay người rời đi. Giang Lệ Lệ thấy thế vội vàng hô.
"Lạc Trạch, anh nói không tính toán gì hết, anh nói em giúp anh, anh
liền tha thứ cho em." Thanh âm uất ức của Giang Lệ Lệ truyền đến.
Lạc Trạch giựt giựt khóe miệng, anh muốn đi tắm rửa. ac Anh lười biếng
xoay người, sau đó nhìn gương mặt uất ức của cô, cuối cùng khóe mắt kéo
ra, chỉ chỉ người anh em của chính mình.
Giang Lệ Lệ nhìn chỗ anh chỉ, có chút không hiểu. Mắt Lạc Trạch trợn trắng, sau đó nói.
"Anh đi dọn dẹp chỗ vừa bị em làm thành kẹo que để ăn." Nói qua cũng
không quản vẻ mặt Giang Lệ Lệ giờ phút này là cái gì liền xoay người đi
tới phòng tắm.
Mặt Giang Lệ Lệ nhất thời đỏ bừng, cô thật muốn độn thổ, xem ra ngày nào đó cô thật cần chui một cái lỗ bên trong biệt thự rồi.
Lạc Trạch đi vào phòng tắm, khóe miệng khẽ giơ lên, không cần nhìn cũng
biết vẻ mặt của cô gái nhỏ kia là gì, hận không thể mắc cỡ chết thôi.
Chỉ là mới vừa rồi thật là làm cho anh thoải mái.
Cho đến khi cửa phòng tắm bị đóng lại, Giang Lệ Lệ mới ngẩng đầu lên, cô giống như nổi điên bứt tóc của mình, thật là mất thể diện, đời này cũng không làm chuyện như vậy, hôm nay xưa nay chưa từng thấy rồi.
Giang Lệ Lệ nằm ở trên giường, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm
truyền tới, bất tri bất giác ngủ. 59 Gần đây cô rất thích ngủ. e Chờ Lạc Trạch đi ra thì Giang Lệ Lệ đã ngủ rồi.
Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ, khóe miệng hiện lên một tia cười hạnh phúc. 0 Bây giờ nghĩ lại anh còn phải cám ơn vị anh em kia. d Nhấc chăn lên,
chui vào, kéo cô vào trong ngực mình, sau đó ôm cô ngủ.
Lạc Trạch nhìn cô ngủ, thật không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, chỉ
là nhìn khuôn mặt cô ngủ say đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, rốt cuộc
mình cũng biết thì ra là cô gái này thật rất quan trọng ở trong lòng của mình. Anh yêu cô. 9 Bởi vì yêu cô, mới có thể nhốt cô. Bây giờ mặc dù
mới hiểu được cũng không coi là quá muộn, việc tốt thường hay gặp trắc
trở.
Lạc Trạch đưa ngón tay dài ra, nhẹ nhàng vạch lên cọng lông mày thanh
tú. 4f Nhẹ nhàng vạch lên cái mũi của cô. b Sau đó dừng ở đôi môi đỏ
mọng sưng vù. Nhớ tới mới vừa thực **. Xem ra cô đang cố gắng chịu đựng. f Mặc dù mình đã kiệt lực khống chế không làm thương hại đến cô, nhưng
thời điểm động tình, khó tránh khỏi sẽ không khống chế được.
Lạc Trạch ôm sát cô, ở bên tai của cô nhẹ giọng hà hơi nói: "Cám ơn em yêu anh."
Người trong ngực, cho là trong mộng nghe được Lạc Trạch nói cảm ơn cô,
khóe miệng bất giác nhếch lên. Cười ngọt ngào hạnh phúc, đầy yêu thương. Hai người ôm nhau ngủ.
Cũng trong lúc đó, An Tuyết Thần nằm ở trong ngực Phàm Ngự, nhìn trần
nhà, cô đang lo lắng cho bạn tốt Giang Lệ Lệ của cô, không biết cô rốt
cuộc ra sao, không có bắt lại Lạc Trạch.
"Tiểu Ngự, anh nói đi, hai người bọn họ hòa hảo rồi sao?" An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn Phàm Ngự hỏi.
Phàm Ngự cúi đầu nhẹ hôn trên trán của cô. Trong thanh âm tràn đầy từ tính cưng chiều.
"Sẽ như vậy, chỉ cần bạn của em dùng đúng phương pháp. f Ngày mai chúng
ta sẽ biết đáp án, bây giờ em nằm ngủ thôi. Ngoan" Phàm Ngự an ủi An
Tuyết Thần, để cho tam cô đừng loạn.
{Đúng vậy, người ta - vợ chồng son đã sớm ngủ rất say sưa rồi.}
Tuyến phân cách ——
Ngày kế, sáng sớm, từng tia sáng mặt trời từ trong khe hở rèm cửa sổ
chạy ra, tất cả tỉnh lại từ trong ánh trăng mờ. Ánh mặt trời ấm áp như
hơi thở con thoi. 4 Mặt trời càng lên càng cao, bắn ra vạn ánh sáng vàng kim, ánh mặt trời biến đổi góc độ chiếu ở trên cửa sổ thủy tinh đem màu vàng nhạt in lên hai người ôm nhau ngủ trên giường lớn.
Chọc người say cảm giác ấm áp, giữa nồng đậm ấm áp xen lẫn trong sáng
cùng nhu tình, để cho bọn họ sau khi trải qua mưa sa ngày hôm qua, ánh
mặt trời tâm linh lần nữa được làm dịu!
"Ừ ưmh" Giang Lệ Lệ tỉnh lại từ trong ngực Lạc Trạch, cô mông lung mở
mắt ra nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt gấp mấy lần, trong
lòng một hồi rung động.
Giang Lệ Lệ nằm ở trong ngực anh nhìn gương mặt tuấn tú của anh, đột
nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, mặc dù cuộc sống như thế đã qua năm năm
rồi, nhưng mà ở dưới tình huống này, cô vẫn rất hưng phấn.
Giang Lệ Lệ có loại cảm giác trộm được đồ tốt, cô duỗi ngón tay ra phác
họa theo hình dáng thâm thúy của anh. Cuối cùng dừng ở nơi tình cảm
nhất, đó chính môi anh. Thỉnh thoảng xấu xa nâng lên, cô gái này không
biết một nhếch môi tà tứ, rốt cuộc mị hoặc bao nhiêu. Giang Lệ Lệ nghĩ
sẽ dùng móng tay hung hăng khắc một chút. Phát tiết tức trong lòng mình.
Năm năm anh có nhiều cô gái khác nhau, nhưng cô từ đầu tới cuối đều chỉ
có một mình anh, không công bằng như vậy, về sau muốn bóp hoa chọc thảo, phế người anh em nhỏ phía dưới của anh.
"Bảo đảm không tới nơi quyến rũ phụ nữ." Thanh âm khàn khàn của Lạc
Trạch đột nhiên truyền đến. Giang Lệ Lệ bị giật mình, vội vàng rút tay
về, nhưng động tác của người đàn ông nhanh hơn