Teya Salat
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210662

Bình chọn: 10.00/10/1066 lượt.

một bước, đem tay nhỏ bé

của cô đặt trong bàn tay của anh.

Giang Lệ Lệ có tật giật mình, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ. 55 Cô làm bộ

nhắm mắt lại, phương pháp xử lí ngu xuẩn nhất là vờ ngủ. 2f Nhưng tay

nhỏ bé lại bị anh bắt rồi.

Lạc Trạch nhìn gương mặt cô, anh liền không nhịn được nghĩ trêu chọc cô. Lạc Trạch dùng giọng khàn khàn trầm thấp nói.

"Thì ra là em nằm mơ, thế nhưng trong mộng đều sợ anh ra bên ngoài….?

Xem ra em rất thích anh nhá." Quả nhiên, lời vừa nói ra. Giang Lệ Lệ lập tức mở mắt. e Mặt tức giận.

"Người nào mơ thấy anh, anh đừng tự đa tình nữa." Giang Lệ Lệ sưng mặt

lên nói qua. c Nói xong cô liền hối hận. Rất muốn cắn rơi đầu lưỡi của

mình. f Một khuôn mặt nhỏ càng phát đỏ.

Lạc Trạch nhìn cô ngược đãi môi đỏ mọng của mình, không điểm hồng, khẽ

mở khẽ đóng, rõ ràng là đang quyến rũ anh. Không cần suy nghĩ liền hôn

lên môi đỏ của cô.

"Ưmh" Giang Lệ Lệ vốn còn khẽ phản kháng, Lạc Trạch ** hôn, cuối cùng

chỉ đành phải thần tiên trong đó. Bắt đầu thay đổi đến vô lực, bắt đầu

đáp lại Lạc Trạch. c Hai người triền miên, dừng nụ hôn nóng bỏng lại. 9

Cho đến khi Giang Lệ Lệ không thể hít thở, Lạc Trạch mới thả cô ra, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô, nhất là hai phiến môi bị chính mình ngược đãi

thành đỏ thắm.

{Đặc sắc không ngừng, tiếp tục chú ý}

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch, khuôn mặt nhỏ càng phát đỏ, thật muốn tìm

một cái lỗ chui vào. {Đúng vậy, động đất so kẽ đất còn chui tốt hơn

nhiều}.

Không đợi cô che giấu khuôn mặt đi. Lạc Trạch liền khơi cằm của cô lên. Mặt nghiêm túc thâm tình nói.

"Lệ Lệ, gả cho anh."

Oanh ——

Mấy chữ này của Lạc Trạch, giống như sét đánh ngang tai đánh trúng trái

tim Giang Lệ Lệ, cô chờ những lời này đã rất lâu rồi. Giang Lệ Lệ mím

môi của mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Rốt cuộc rơi xuống. Rơi

vào cánh tay Lạc Trạch. Đả thương da thịt của anh.

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ không nói nhưng lại không ngừng nước mắt,

trong lòng kéo thật chặt. a Anh vội vã lau nước mắt cho Giang Lệ Lệ.

Gương mặt đau lòng.

"Thế nào? Tại sao khóc? Đừng khóc." Lạc Trạch vẫn còn suy nghĩ tại sao

cô khóc, mình cũng không nói lời gì quá đáng. Chẳng lẽ là trêu chọc cô,

cô tức giận? Anh bắt đầu ảo não.

"Em đừng khóc, anh không phải cố ý trêu chọc em. Em xem một chút, làm

sao lại khóc?" Lạc Trạch rất ít thấy Giang Lệ Lệ khóc, trừ một đêm năm

năm trước. 3 Năm năm này cũng không trông thấy cô khóc, vừa khóc khiến

anh chết lặng, ngây ngô, không biết làm như thế nào cho phải.

Giang Lệ Lệ cũng không quản Lạc Trạch nói thế nào, nước mắt ào ào rơi

xuống. Nhìn Lạc Trạch đau lòng. Lúc này, Giang Lệ Lệ cũng không biết là

khóc hay là cười.

"Ha ha, huhu huhu. Ha ha"

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ vừa cười vừa khóc khóe miệng không nhịn được

co giật. d Có thể nhìn ra được, thì ra là cực vui mà khóc.

Giang Lệ Lệ nhìn Lạc Trạch sau đó nghẹn ngào nức nở nói: "Ừ, ông trời,

cuối cùng cũng chờ được, đã bao nhiêu năm rồi." Giang Lệ Lệ nói xong

dùng quả đấm nhỏ hung hăng hướng lồng ngực Lạc Trạch, mang theo làm nũng cùng bày tỏ.

Khóe miệng Lạc Trạch nhàn nhạt mà cười cười, không có tà tứ, không có mị hoặc, chỉ là loại nhàn nhạt cười thuộc về hạnh phúc sắp tới. 60 Anh ôm

chặt cô trong ngực. Ngửi tóc của cô. Giống như cam kết.

"Lệ Lệ, tình yêu của chúng ta tới quá muộn, anh bảo đảm về sau sẽ chuyên tâm yêu em, không làm loạn với phụ nữ. Cố gắng cho em một hôn lễ hoàn

mỹ." Lạc Trạch thâm tình khẩn thiết bảo đảm. a {Thật ra thì, có lúc cam

kết chính là một tên lường gạt nói cho một kẻ ngu nghe, nhưng lần này là thật, Lạc Trạch không đến mức không thực hiện cam kết đối với cô gái

mình thích nhất}

Giang Lệ Lệ đột nhiên gật đầu, giọng buồn buồn từ trong miệng cô truyền truyền tới.

"Không muộn, tuyệt đối không muộn, năm năm trước là được. 4b Chỉ là không phát hiện mà thôi."

Giang Lệ Lệ nói khiến Lạc Trạch cảm động một phen, ôm cô chặt hơn. Giờ phút này bọn họ là hạnh phúc nhất.

"Tốt lắm, mặc quần áo, chúng ta chuẩn bị ăn cơm." Giờ phút này Lạc Trạch đối đãi với Giang Lệ Lệ tựa như bảo bối. Cũng không muốn lấy lạnh lùng

lúc trước, ngay cả nói chuyện cũng là vắng lạnh.

"Ừ, em cũng đói bụng." Giang Lệ Lệ từ trong ngực anh chui ra, tóc rối

bù, môi sưng đỏ, ánh mắt sưng đỏ. e Xem ra giống như là bị người đàn ông này giày xéo qua, đáng thương đẹp đẽ động lòng người. 9 Nhìn Lạc Trạch

thương hại.

Lạc Trạch ôm lấy cô đi về phía phòng tắm, giúp cô chải đầu rửa mặt,

giống như từng bước từng bước toàn chức ông xã cùng ba. Giang Lệ Lệ nhắm mắt lại hưởng thụ anh phục vụ, hạnh phúc tới quá đột ngột. Chờ hai người sửa soạn xong đã là chuyện 20 phút sau rồi, Giang Lệ Lệ nói gì cũng không lay chuyển được Lạc Trạch. b Anh ôm cô xuống lầu,

đoạn cầu thang còn đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ cô thật bị ngã cầu thang.

Loại đau triệt tâm can này, anh thực sự không muốn trải qua.

Giang Lệ lệ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho Lạc Trạch

ôm cô đi xuống. 0 Giang Lệ Lệ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn như đang

làm nũng. Lạc Trạch ôm cô đi về phía bàn ăn, lại nhìn thấy bóng dáng

quen thuộc