Insane
Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210175

Bình chọn: 9.00/10/1017 lượt.

h, anh ôm em thì có làm sao? Ai dám có ý kiến, anh giết.”

Giang Lệ Lệ chỉ còn nước im lặng, mắt muốn trợn trắng cả lên. Cuối cùng

đành bất đắc dĩ mà để mặc anh, anh thích ôm thì kệ cho anh ôm. fa Hai

người đi tới phòng trẻ liền thấy mấy nữ bác sỹ đang cẩn cẩn thận thận mà chăm sóc đứa bé.

Giang Lệ Lệ nhẹ nhàng đi tới bên giường, nhìn đứa bé đang ngủ say, có cảm giác sao da nó lại nhăn nheo như vậy?

Mấy vị bác sỹ nhìn Lạc Trạch, hơi gật đầu, nhẹ giọng chào: “Lạc Thiếu”

Lạc Trạch chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó cũng đi về phía giường trẻ, nhìn đứa nhỏ đang say giấc, lông mày nhăn nhăn.

"Sao con bé lại xấu như vậy?”

Mấy bác sỹ đầu lập tức xuất hiện đầy vạch đen, sao có thể hỏi một câu…

ngu ngốc như vậy chứ? Bác sĩ cũng chỉ dám lễ phép trả lời: “Lạc thiếu,

đứa nhỏ mới sinh đều sẽ như vậy cả, một tuần sau sẽ khác.”

Lạc Trạch như bừng hiểu ra, gật gật đầu, Giang Lệ Lệ cũng liếc anh một

cái, sau đó lại quay sang ngắm nhìn đứa nhỏ. Cô cảm thấy thật thần kỳ. e Đứa bé như vậy lại từ trong bụng mẹ chui ra. Thật sự rất thần kỳ, tương lai liệu có phải cô cũng sẽ sinh ra một đứa nhỏ như vậy không? Nhưng

sao cô thấy bụng mình vẫn nhỏ như vậy?

Giang Lệ Lệ vuốt bụng của mình, trên mặt cũng nhanh chóng hiện lên nụ

cười hạnh phúc. Lạc Trạch nhìn cô, như đoán được cô đang nghĩ gì, bước

lại gần ôm cô vào trong ngực, vừa nhìn con gái Phàm Ngự vừa nói: “Vợ à,

con mình sau này chắc chắn sẽ là đẹp nhất. Đúng không?”

Giang Lệ Lệ ngẩng đầu nhìn Lạc Trạch, cười thành tiếng: “Ừ. Chắc chắn

như vậy rồi. Bảo bảo của chúng ta nhất định sẽ rất đẹp.” Vừa nói cô vừa

đưa tay ra khẽ chạm vào đứa nhỏ, cô bé liền mở mắt, nhìn hai người rồi

toét miệng ra cười.

Giang Lệ Lệ kích động nói: "Trạch, anh nhìn này. Con bé nhìn mình cười đó.”

Lạc Trạch nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình, cưng chiều vuốt ve tóc cô:

“Ừ. anh thấy rồi. fe Xem em vui mừng kìa, đợi tới lúc chính mình sinh

con ra là được rồi.” Vài ngày sau, thân thể An Tuyết Thần cũng khôi phục không sai biệt

lắm, con gái bọn họ rất đáng yêu, da không hề nhiều nếp nhăn như vậy

nữa.

An Tuyết Thần ôm bé và Phàm Ngự, gương mặt hạnh phúc, đang trêu chọc bé. e Chọc cho đứa con nhỏ luôn cười ha ha, thanh âm giòn tan.

Giang Lệ Lệ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn hai vợ chồng nọ, sau đó xoay đầu hướng Lạc Trạch.

"Con của chúng ta, lúc nào thì có thể ra đời, xem ra, chúng ta nhất định phải rơi ở phía sau rồi." Giang Lệ Lệ vuốt ve bụng mình đoán điểm nhỏ

phập phồng.

"Dì, sẽ không, chỉ cần mười tháng, dì sẽ sinh em bé." Lúc này Tiểu Niệm

Ngự chạy xuống dưới lầu, liếc mắt nhìn em gái trong ngực cha mẹ.

"Oa, mẹ, em gái dáng dấp thật đáng yêu nha. Mềm mại mềm mại, vừa sinh

ra con gái đều đáng yêu như thế sao?” Tiểu Niệm Ngự đưa tay nhỏ bé không lớn ra vuốt ve gương mặt em gái. 34 Bé đã tưởng tượng được em bé trong

bụng Giang Lệ Lệ sinh ra sẽ là như thế nào rồi.

Em gái hình như biết đó là anh trai mình, nhếch miệng cười hướng về phía Tiểu Niệm Ngự. Cười rất rất vui mừng? Tiểu Niệm Ngự nhìn em gái, thề,

bé nhất định sẽ yêu thương em gái bé. 8 Cưng chiều em gái của mình.

Không để cho bé bị người bắt nạt.

{Cái này có chút bất tiện, tương lai cũng là nhân vật rất quan trọng,

không thể coi thường, tương lai bé là kình địch lớn nhất lúc anh trai

tán gái}

Giang Lệ Lệ nhìn Tiểu Niệm Ngự, thân thể nghiêng về trong ngực Lạc Trạch nói.

"Tiểu Niệm Ngự, con không phải lo lắng ba mẹ con có em gái lại không thích con."

Tiểu Niệm Ngự bĩu môi, sau đó chạy đến bên cạnh Giang Lệ Lệ nói: "Sẽ

không, dù sao tương lai tất cả tài sản đều là của con, em gái, con sẽ

rất thương. 7d Con gái là dùng để thương." Những lời này, cho tới về sau đều là thực tế, đối với cô gái đều không có rất đau tiếc. Đây chính là

bản tính của Tiểu Niệm Ngự.

Giang Lệ Lệ nghe Tiểu Niệm Ngự cuồng vọng nói, khóe miệng không nhịn

được co quắp một hồi, tiểu tử này, giống hệt cha nó, tương lai còn bức

người hơn so với cha nó.

An Tuyết Thần tán thành con trai nghịch ngợm, sau đó dời tầm mắt đến hai người Giang Lệ Lệ cùng Lạc Trạch.

"Lệ Lệ, các người có muốn cử hành hôn lễ một lần nữa hay không?" An Tuyết Thần nhìn hai người nói.

Vừa nói như thế, Giang Lệ Lệ mới nhớ tới, cô vội vã chui ra khỏi ngực

Lạc Trạch, sau đó mặt kìm nén nhìn Lạc Trạch. Cái miệng nhỏ nhếch lên.

"Lạc Trạch, đúng, anh còn thiếu em một hôn lễ."

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đột nhiên chui ra từ trong ngực mình, lông mi nhăn nhăn, tản ra bất mãn cực lớn. Anh lại ôm cô vào trong ngực.

"Anh sẽ cho em một hôn lễ, hiện tại ngoan ngoãn nằm ở trong lòng anh, hử?" Lạc Trạch ôm Giang Lệ Lệ, thanh âm cực kỳ bá đạo.

Giang Lệ Lệ quyệt miệng, người đàn ông này thế nào bá đạo như vậy, Giang Lệ Lệ rất bất đắc dĩ. Hiện tại cô liền chờ đợi hôn lễ của mình, không

cần quá xa hoa nhưng phải có người chúc phúc. Như vậy cô cũng rất thỏa

mãn.

"Trạch, hôn lễ chúng ta không nên quá xa hoa, chỉ cần có bạn tốt chúc

phúc là tốt, cũng không cần viết báo. 5 Đơn giản là tốt." Giang Lệ Lệ

vùi ở trong ngực Lạc Trạch nhẹ giọng nói.

Lạc Trạch cưng chìu vuốt ve đầu Giang Lệ L