
g xe.
Vừa ngồi xuống bên trong túi cách lớp quần áo tựa hồ có vật lạ, anh cười, tay
ở mặt trên quần áo nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu như là xoa xoa ở trên đỉnh đầu đen
nhánh trơn bóng của cô.
Đó là hộp thuốc lá bằng giấy, ngày đó cô bị anh dùng thủ đoạn nho nhỏ hấp
dẫn, hộp thuốc bị anh bất động thanh sắc
( thản nhiên)
thu đi cũng đều không có hay biết, mặt trên hộp thuốc lá kia khắc câu thơ
——
Cùng quân sơ quen biết, giống như cố nhân về.
[ Lần đầu gặp người tựa như lại mặt cố nhân '>
Trời ấm sau trưa.
Tần Uẩn ở trong mộng thực không an ổn lại nhíu nhíu mày,
nhưng không có lay động. Anh đã tỉnh, Trương Phác Ngọc biết, cô còn biết anh
hiện tại rất đau rất đau, cho nên anh mới làm bộ như tiếp tục ngủ.
Anh luôn
sợ cô lo lắng.
Bác sĩ đi vào điều chỉnh dụng cụ một chút, rất nhanh tay chân
nhẹ nhàng lui bước đi ra ngoài. Tối hôm qua chủ nhiệm tổ điều trị đến nói chuyện
với cô, Tần Tống lại từ nước ngoài mời tới năm vị chuyên gia, chỉ sợ tuần sau sẽ
tiến hành giải phẫu.
“Không, không làm giải phẫu.” Trương Phác Ngọc nhìn màn
đêm dày đặc ở bên ngoài cửa sổ, thản nhiên nói, “Anh đi nghĩ biện pháp tìm
thuốc, không cần lại để cho ông ấy chịu đau, ngủ không được .”
“Hiện tại giai
đoạn này không thể dùng thuốc khống chế cơn đau, nếu không sẽ ảnh hưởng tới kết
quả đợt trị liệu giải phẫu.”
“Tôi nói, chúng tôi không làm giải
phẫu.”
“Phu nhân… Làm như vậy, Tần tổng bên kia sẽ không tha cho chúng tôi.”
Chủ nhiệm thực rất khó xử, anh lấy tiền lương của Tần Tống, phải có trách nhiệm
nghe theo Tần Tống.
Trương Phác Ngọc đầu quay lại, “Anh đi giải tán đoàn đội
của các người, lưu lại vài người đủ để hằng ngày chăm sóc là được rồi, nhiệm vụ
của các người chính là tận lực giảm bớt thống khổ của ông ấy …
Trong lòng anh
cũng biết rõ ràng, kết quả cuối cùng là không thể tránh khỏi, anh nghe tôi, đến
lúc đó tôi bảo đảm anh toàn thân trở ra, nếu không, Tần Tống nếu đến lúc đó nổi
cơn giận, tôi sẽ không quản nhóm của anh.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ, những câu này
lại như đao nhọn trúng giữa hồng tâm, chủ nhiệm kia không giãy dụa dư thừa nữa,
cung kính đáp ứng rồi lui đi.
Hôm nay quả thực không ai lại đến đâm kim loạn
thất bát tao (loạn xa )cho Tần Uẩn nữa, nhưng là thuốc giảm đau cô muốn cũng
không có đến, nghĩ chắc là do Tần Tống không mở miệng, những người đó lập tức
không dám hành động.
A Tống của cô thật sự đã trưởng thành rồi nha, trước kia
cũng có rất nhiều người sợ Tần gia kiêu ngạo ương ngạnh tiểu Lục thiếu , khả
hiện tại càng ngày càng nhiều nguòi tất cung tất kính xưng hô gọi anh “Tần tổng”
.
Ánh mắt cô ngưng ở trên giường nam nhân trên mặt giả bộ ngủ, anh hẳn là cao
hứng, mấy ngày hôm trước nghe nói Tần Tống chỉ dùng một bút tuyệt đẹp đã chiếm
được cổ phần công ty, anh liền nói với cô, hổ phụ làm sao sinh chó con, Tần Tống
so với anh năm đó còn lợi hại hơn vài phần.
Năm đó… Trương Phác Ngọc tay đặt
ở trên mặt anh nhẹ nhàng phủ xuống, thật sự là nói bậy, năm đó ai có thể so với
anh tốt như vậy?
Trên cửa vang một tiếng rất nhỏ, có người tiến vào nhỏ giọng
hướng cô thông báo: “Thiếu gia đến đây, đang ở trong phòng họp.”
“Đã biết,
tôi đi qua ngay.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ đáp ứng.
Người tới đóng cửa đi ra
ngoài, cô lại không vội vàng mà đứng dậy, tay ngăn chặn lỗ mũi anh, bức anh đang
giả bộ đi, mở mắt ra ,sâu kín một tiếng tức thở dài , “Anh đang ngủ.”
“Em
biết, ” cô mỉm cười, đưa lưng về phía ánh sáng tươi cười trước sau như một xinh
đẹp tươi sáng, “Em đi ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại.”
Tần Uẩn gật
đầu, ngay sau đó lại chế trụ tay cô, hiếm thấy khi nào lại có một chút chần chờ,
“Tiểu Ngọc…”
Cô cúi người bên anh, không cho anh nói tiếp. Thật lâu sau ánh
mắt anh không còn rõ ràng, cô mới thẳng thắt lưng, nhẹ nhàng cười, “Chờ em
nhé!”
Anh nhấp nháy lại mím môi, mỉm cười gật gật đầu.
Trương Phác Ngọc
như thế mới đi ra ngoài. Cô đi gặp con trai của cô, cô thuyết phục nó, cầu nó,
giải phóng cho chồng của cô, cha nó … đến bên cái chết.
Ai cũng đều biết kết
quả đã định rồi, nhưng là ai cũng không đành lòng hạ quyết định.
Như vậy để
cho cô đến gánh vác đi… Cả đời chỉ có lúc này đây.
Trương Phác Ngọc đi tới
cửa, để lại ánh mắt Tần Uẩn sau lưng, cô chỉnh thẳng thắt lưng.
Anh cả đời
này yêu em, bảo hộ em, đau cho em, thật cẩn thận. Em không nghĩ đến hồi báo,
nhưng ngay tại thời gian cuối cùng còn lại này đến lượt em tiễn anh một đoạn
đường, anh khi mất có em làm bạn, mà em mất đi anh, lại phải cô độc tới
già.
Là ai luôn nói em may mắn nhất? Tần Uẩn anh xem, bọn họ ai cũng đều
không hiểu em.
Hành lang sâu thẳm khúc khuỷu, cô nâng từng bước một, không
oán trách không hối hận.
Nhiều năm trước cũng là một buổi chiều tâm tình tốt
như thế này, trong sân nhóm con gái cùng nhau chơi đùa giấu đi mấy bao thuốc lá
đã có nhiều năm tuổi, trên hộp màu tím trang trí hoa sơn trà lay động màu đỏ, cô
vụng trộm cầm về nhà, vào ngày hôm đó đã gặp anh.
Cho tới bây giờ, đã đi qua
một đời người, cô nhớ về thời điểm kia vào giữa trưa bọn họ ngày đầu mới gặp,
vẫn là hiện