
rõ ràng trước mắt giống như chỉ mới ngày hôm qua. Sau đó không biết
cái hộp thuốc kia đã lạc đâu mất, cô tự dưới đáy lòng vẫn luôn khắc sâu.
Tần
Uẩn chưa bao giờ từng biết, cô vì sao thoải mái như vậy đáp ứng gả cho anh, tựa
như anh không biết cô cầm lại hộp thuốc lá kia không phải là vì tò mò phản
nghịch, mà là hộp thuốc lá kia khắc một câu, khi vừa mới gặp anh giống như đã
động vào lòng cô ——
Cùng quân sơ quen biết, giống như cố nhân về.
———-oOo———-
Đoạn đường cuối một người đi, tia sáng vẫn chiếu nhân sinh vẫn cứ qua nhưng
ai biết, không ai hiểu tôi vì người mà tôi muốn sẻ chia tất cả đã đến một nơi
khác — chờ đợi tôi như khi xưa.
P.S:
“Ngũ ca, Tần… A Tống đâu ạ?” Hàn Đình Đình nhỏ giọng hỏi.
Lý Vi Nhiên chỉ chỉ vào trong toilet, “Hai hôm nay nó làm sao thế? Anh thấy
nó có vẻ không bình thường lắm.”
“Anh ấy… giận em” Hàn Đình Đình ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Đều tại em không
tốt, em đẩy anh ấy, anh ấy ngã lăn ra đất, cáu, dỗi.”
Vẻ mặt Lý Vi Nhiên vẫn bình tĩnh mĩm cười như trước, cũng dùng giọng nói bình
tĩnh hỏi: “Em… Đẩy Tần tiểu lục ngã lăn ra đất?”
Hàn Đình Đình chưa hiểu sự tình, gật gật đầu, “Hai ngày rồi anh ấy không về,
em gọi cũng không nghe máy… Em đến xin lỗi anh ấy.”
Mọi người không nói lời nào, Kỷ Nam một tay chống mặt, nhìn Tần Tống, dài
giọng nói: “Đói quá đi.”
Tần Tống đang sửa sang tài liệu chuẩn bị tan họp, không thèm ngẩng đầu lên:
“Ăn nhiều xíu mại thế còn kêu đói… Các người thật không có lương tâm, chẳng để
lại cho tôi miếng nào!”
Dung Nham cười tủm tỉm: “Lục thiếu gia dỗi.”
“A?” Trần Ngộ Bạch hiếm thấy khẽ cười: “Sao lục thiếu gia lại dỗi?”
Lý Vi Nhiên lập tức giơ hai tay làm động tác vô tội, “Không liên quan đến
tôi, tôi cũng không đẩy nó ngã lăn ra đất!”
Tần Tống khựng lại.
“Tan họp! Đừng làm loạn nữa,” Đại BOSS nghiêm nghị gõ gõ bàn, sau đó đứng
dậy, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: “Nếu không Tần tiểu lục của chúng ta lại bỏ nhà
đi bụi nữa đấy.”
Phụt… Năm thiếu gia lăn ra cười.
Tần Tống lệ rơi đầy mặt ôm cặp tài liệu chạy như điên ra ngoài…