
ắn bẩm sinh da trắng, hơn nữa bộ mặt lạnh lùng, chỉ cần không cười sẽ thập phần hữu lễ khách khí, tuyệt đối nhìn không ra là đang lúng túng……Còn nàng, hắn chỉ cần thổ lộ một chút tình ý, đã đủ khiến nàng đỏ mặt mà không che đậy gì được, chẳng lẽ là lúc xưa nàng không có loại kinh nghiệm này, cho nên nhất thời chậm thích ứng?
Nàng thở dài: “Lên giường nghỉ ngơi đi.”
Tân lang buông màn xuống, cùng nàng chung giường.
“Nhàn Vân, chàng…… từng mê luyến qua ai khác chưa?” Trong bóng đêm, nàng hỏi.
“Chưa từng.”
Nàng nháy mắt mấy cái. “Trước kia tâm như chỉ thủy?”
“…… Có thể nói như vậy.”
Nói như vậy, hai người cũng xem như giống nhau?
Nàng trầm ngâm nửa ngày, cảm thấy được người ôm vào lòng thật ấm áp.
“Chuyện đó……”
“Hử?” Hắn vô cùng thân thiết mút vành tai của nàng, tựa hồ không biết nàng muốn nói cái gì.
Nàng ho khan, giọng khàn khàn nói:
“Nhàn Vân, ta……ta……”
Nam nhân ôm nàng không hề ngừng lại động tác, nhưng thân hình khẽ căng cứng.
“Ta……” Nàng thử vài lần, cuối cùng gác lại, nói: “Quên đi, đợi ngày này sang năm nói sau.”
Một tiếng thở dài nhẹ vang lên, nàng làm bộ như không nghe thấy. Lập tức, thân hình nam nhân phủ lên.
“…… Nhàn Vân?”
“Hử?” Thanh âm kia lại có chút mong đợi.
“…… ta……” Nàng kề sát vào lỗ tai của hắn, rốt cuộc nói ra lời không quen nói, sau đó dưới sự bất ngờ không kịp phòng bị của hắn, trở mình ngồi trên người của hắn. “Sang năm……ta nói lại một lần nữa, khi đó sẽ không nói thầm vào tai, nếu sang năm vẫn nói không nên lời, ta sẽ cùng chàng tiếp tục dây dưa, cuối cùng cũng sẽ nói ra.”
Đêm nay là đêm tân hôn, dù không ai nói ra nhưng cũng phải biết là nàng sẽ làm chuyện không có đạo đức đối với hắn chứ, phải không?
Một tiểu cô nương mười tuổi đi ra từ phòng bếp, nàng xem xem sắc trời, thật cẩn thận bưng một chén thuốc nóng bốc hơi nghi ngút, một đường đi thẳng về căn phòng ngủ của điệt nhi nàng.
Nàng cười khúc khích như mèo…..Không được cười, không được cười, Hiển nhi bị cảm lạnh, nàng làm cô cô sao có thể cười như vậy chứ? Vì thế, nàng cố gắng nín cười, đi vào căn phòng ngủ.
Trên giường có một nam hài đang ngủ.
“Hiển nhi, dậy uống thuốc đi.” Nàng nói.
Nam hài kia lập tức xoay lưng đi.
“Hiển nhi, ngươi không thể không uống thuốc. Không uống thuốc sẽ không hết bệnh, đến đây, để cô cô đút thuốc cho ngươi.”
Hắn vẫn đưa lưng về phía nàng như trước.
Nàng mếu máo. “Ngươi cái tên tiểu hài tử này thực không nghe lời mà, bình thường ta uống thuốc đâu có khó khăn như ngươi vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này ngươi mới bị bệnh, để ta đút thuốc một chút thì có gì ghê gớm lắm đâu?”
“Ngươi nói bậy. Lần nào ngươi uống thuốc mà không lần lựa kéo dài? Ngay cả Ngũ thúc cũng hết cách với ngươi.” Thanh âm tên tiểu hài tử kia lạnh lùng bẩm sinh, có chút giống phụ thân của hắn.
Nàng mím môi, rất muốn tranh cãi tiếp cùng hắn, nhưng lại sợ thuốc nguội đi. Nàng có nghe người lớn nói qua, người bình thường ít bệnh, một khi bị bệnh nhất định sẽ nghiêm trọng.
Đừng giống như nàng mới tốt a!
“Được rồi, được rồi! Ta biết là ngươi rất xấu xa, chỉ đợi cơ hội để chỉnh ta mà thôi. Nếu hôm nay ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, lần sau khi ta bị bệnh, ta cam đoan sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, ngươi uống thuốc như thế nào, đến lúc đó ta cũng uống thuốc như thế đó.”
Người trên giường từ từ ngồi dậy, liếc xéo nàng một cái. “Thật không?”
Nàng mặt mày hớn hở, vội vàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng hắn. “Thật sự, thật sự. Uống nhanh lên, uống nhanh lên, thuốc nguội rồi sẽ phải sắc lại.”
“Ta có thể tự uống.”
“Không được, phải đút!” Nàng cười đến ngay cả cặp mắt cũng mở không ra.
Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, kềm chế xúc động muốn đoạt lấy chén thuốc, mặc nàng đút cho hắn từng ngụm từng ngụm.
Nàng giống như một tiểu mẫu thân nhỏ, thật cẩn thận đút thuốc, miệng lẩm nhẩm: “Uống thuốc điều độ, thân thể khỏe mạnh, sống đến bảy tám mươi tuổi.” Đây là câu thần chú mỗi ngày Ngũ thúc đọc khi đút thuốc cho nàng, hôm nay rốt cuộc đến phiên nàng khoe kinh nghiệm.
“Công Tôn Yếu Bạch, ngươi đừng có quên lời hứa của mình!” Hắn chăm chú nghiêm nghị nói.
Khi Công Tôn Hiển bưng thuốc đến gian phòng ngủ nho nhỏ kia, hắn nghe bốp một tiếng, lập tức thấy có người vì trở mình đột ngột mà bị đụng đầu vào thành giường.
Ánh mắt hắn sầm lại.
“Ngồi dậy uống thuốc!”
Nàng tiếp tục giả bộ ngủ.
“Công Tôn Yếu Bạch, đừng quên lời hứa của ngươi!” Hắn lạnh lùng nói.
“Ta không hứa, ta không hứa!” Nàng kêu to: “Ta ngủ một giấc sẽ không sao, không cần uống thuốc, thuốc rất đắng!”
Từ khi hắn ba tuổi đã tập võ, sức lực tuyệt đối mạnh hơn so với nàng, xẹt một cái rút ra cái mền của nàng. Rầm, toàn bộ sách bị giấu bên trong đều rớt ra ngoài.
Hắn ngẩn ra, hung dữ: “Ngươi đang làm gì vậy? Bị bệnh là phải tĩnh dưỡng! Ngươi trốn ở đây đọc sách?”
Nàng không hề giấu diếm ôm lấy một quyển sách giang hồ trong mớ sách rớt ra, không nỡ buông tay: “Phó ca ca thấy ta nằm trên giường buồn chán, nên đã mang sách ở Cấp Cổ các đến cho ta xem……”
Công Tôn Hiển lạnh lùng nhìn chằm chằm quyển sách trong lòng nàng. “Sách đó nói về cái gì?”
“Không có gì, không có