
hác đâu!"
Diệp Ba Ni phồng má, "Ba Ni nhớ bên cạnh có phòng
trống, định từ đấy đi ra ngoài." Dùng đôi mắt nhỏ vô cùng bất mãn trừng
Hạ Vũ, "Ba Ni muốn về nhà với mẹ!"
Hạ Vũ thầm lau mồ hôi, thử
tưởng tượng một chút, lại cảm thấy biện pháp này của con trai có thể
thực hiện được. Các phòng trong nhà họ Hạ được xây dựng khá tinh vi, hơi hướng mang phong cách châu Âu, mỗi một cửa sổ đều có ban công bên ngoài rất rộng rãi, chỉ lo vẻ đẹp mà không cần phải quan tâm đến vấn đề an
ninh sẽ gây nên phiền toái gì, căn phòng bên cạnh là phòng trống, mở cửa là nơi rẽ của hàng lang lầu hai, bởi vậy Diệp Ba Ni muốn từ cửa sổ leo
sang phòng bên cạnh, lặng lẽ chuồn xuống lầu tìm mẹ cậu về cơ bản là có
thể làm được.
Nhưng đương nhiên anh không thể nói ra những lời
này được, ho khan một tiếng, "Lần tới đừng như vậy, rất nguy hiểm đó!
Con đừng để ý người khác nói gì, có việc thì đến tìm ba, ba chắc chắn sẽ không để họ bắt con ở lại, Ba Ni muốn về nhà thì về nhà." Vỗ vỗ bé, "Ba Ni tự chơi một lát được không, ba có vài lời muốn nói với mẹ con."
Diệp Ba Ni nhớ đang cùng Chu Mai chơi xếp gỗ, vừa nghe thấy những lời này thì lập tức chạy đi.
Hạ Vũ nhìn Diệp Gia Dĩnh, "Chuyện lần này anh rất xin lỗi!"
Diệp Gia Dĩnh cười như không cười nhìn lại, "Xin lỗi? Người khác chỉ tùy
tiện châm ngòi vài câu mà các người đã tin được rồi sao? Sau này làm sao đối mặt đây? Tôi vốn chẳng phải thay nhà các người nuôi con, thích hợp
thì dùng, không thích hợp thì cho ít tiền là đuổi đi! Ba Ni là con của
tôi! Vô giá! Tôi khuyên các người từ nay về sau đừng có cái ý nghĩ này
nữa. Thật quá đáng!"
Hạ Vũ lẳng lặng thản nhiên, "Đương nhiên,
mặc dù đúng là bọn anh quá đáng, nhưng về cơ bản vẫn dựa trên lời nói
bậy của Hoàng Tư Nhã." Trầm ngâm nhìn Diệp Gia Dĩnh, "Anh và em đều biết cô ta châm ngòi ly gián là có ý đồ, nhưng cô ta cũng không bịa đặt nói
bậy mà hoàn toàn dựa trên tình hình thực tế!"
Diệp Gia Dĩnh nhướn mày, toàn thân vô thức cứng đờ lại, chuẩn bị trạng thái sẵn sàng chiến tranh bùng nổ.
Hạ Vũ tiếp tục, "Tối hôm đó khi anh đón Ba Ni về nhà thì lập tức cho người đến công ty giải trí Thiên Hằng tìm đội trưởng bảo vệ họ Vương kia. Gã
nói em từng cho gã dẫn người đến đánh một bảo mẫu đến gần chết."
Diệp Gia Dĩnh lạnh lùng nói, "Vậy thì sao! Bà bảo mẫu kia đắc tội với tôi, tôi để người khác đi xử lý bà ta không được hay sao?"
Hạ Vũ gật đầu, "Đương nhiên có thể, nói thật, chỉ với những lời nói của
tên bảo vệ họ Vương kia thì không thể tính là chứng cớ gì. Hơn nữa thời
gian đã qua lâu rồi, ngoại trừ người này ra thì anh rất khó tra lại được manh mối gì về bà bảo mẫu biến thái đó. Dù sao bọn anh cũng không phải
tòa xử án, rất nhiều chuyện chỉ cần suy luận một chút sẽ ra ngay, trong
lòng chắc chắn đã biết chuyện gì đã xảy ra."
Giơ tay ngăn cản
Diệp Gia Dĩnh lên tiếng, "Em đừng vội, hãy nghe anh nói hết. Anh không
phải vì chuyện này mà đến đây để chỉ trích em, dù sao em cũng đâu có
muốn vớ phải một bảo mẫu như vậy đâu."
Diệp Gia Dĩnh hít sâu một hơi, toàn thân vẫn cứng ngắc, nhưng làm bộ thư thái, dựa vào ghế sô pha, "Được, anh nói tiếp đi."
Hạ Vũ, "Đợi đến khi em vội vã đến nhà bọn anh, sau đó lại vì mấy câu nói
không phù hợp ra tay đánh Hoàng Tư Nhã, thì đại khái anh có thể xác định chuyện mà Hoàng Tư Nhã nói là thật."
Diệp Gia Dĩnh, "Tại sao?"
Hạ Vũ, "Một phần là trực giác, một phần là vì em hiểu biết mọi chuyện quá
nhanh, sau khi em đến thì hoàn toàn không cẩn thận giải thích vì sao bà
nội anh bỗng nhiên nói rằng em không có tình thương của người mẹ với Ba
Ni, chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch sau đó muốn dùng Ba Ni đến nhà anh
bắt chẹt một khoản tiền. Mà em đã ngay lập tức biết được nguyên nhân,
bắt đầu toàn lực phản kích." Hạ Vũ buông tay, "Điểm này không hợp lý."
Diệp Gia Dĩnh vẫn duy trì tư thế dựa lưng vào ghế sô pha, "Sau đó thì sao?"
Hạ Vũ, "Không có sau đó. Anh tới xin lỗi vì cách hành xử của bà nội anh
khi đó đã không tôn trọng em, còn anh cũng không ngăn cản bà, cho nên
anh tới để xin lỗi. Sở dĩ anh không ngăn cản là vì anh cũng không dám
chắc: Em quả thật đối xử với Ba Ni vô cùng tốt, đây là kết luận mà anh
quan sát được mấy tháng qua; mà Hoàng Tư Nhã cũng không bịa đặt, trước
kia em đúng là thờ ơ không quan tâm đến nó, vậy mà bỗng nhiên bắt đầu
quan tâm lại đúng vào thời điểm em mất hết tài sản. Cho nên anh nghĩ
cách làm của bà nội cũng là kiểu trực tiếp dò xét. Vô cùng may mắn là em không cò kè mặc cả mà thật sự đòi tiền, mà là kiên quyết cự tuyệt,
chứng minh em thật sự yêu thương Ba Ni, anh rất an tâm."
Diệp Gia Dĩnh tức giận, "Hạ Vũ, cách kiểm chứng của anh không sai, chỉ có điều
chẳng lẽ anh cho rằng sau một lần tra xét khắc nghiệt đó chỉ cần đến xin lỗi là tôi có thể hoàn toàn bỏ qua cho các người, coi như chưa có gì
xảy ra sao?"
Hạ Vũ, "Anh biết em rất tức giận, nhưng hi vọng em
có thể hiểu được. Đổi lại, nếu như em chợt phát hiện ra anh trước kia
không đếm xỉa tới Ba Ni, thậm chí còn sơ suất để cho thằng bé bị tổn
thương, sau đó bỗng nhiên lại đối tốt với thằng bé, thực chất