Pair of Vintage Old School Fru
Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325293

Bình chọn: 8.00/10/529 lượt.

i lâu mới trả lời, "Hiện tại tôi tạm thời ở chỗ chị Diệp Ngôn."

Vốn là cả đám đứng ở bên cạnh chế giễu nhất thời yên lặng, La Khải Minh uống một ngụm nước nghẹn ở trong khí quản, thiếu chút nữa đã sặc gần chết. Ngô Sâm luôn luôn bình tĩnh cũng xoay người nhìn về phía Vạn Uyển, La Khải Minh run rẩy hỏi, "Cô ở đâu vậy?"

Vạn Uyển hiểu tâm tình của bọn họ, vô cùng có sức lực mà nói, "Trong nhà chị Diệp Ngôn."

La Khải Minh vỗ bàn một cái thật mạnh, trong nháy mắt nửa bên mặt bàn rạn nứt mấy khe hở, "Thật sự là người rất có can đảm! Nhà của sư gia và sư thái cũng dám vào ở?"

Vạn Uyển nhìn cái dạng kia của anh ta, cười nghẹn giả bộ vô tội, "Vậy thì làm sao hả?"

Tin nhắn điện thoại di động của Tả Diệc rung vài lần, nghe câu chuỵên của mọi người đã nghiêng về cách xa vạn dặm cũng có chút đãng trí, đứng dậy rỉ tai mấy câu với Ngô Sâm rồi vội vã rời đi.

Tả Diệc bên kia vừa đi, Thái đầu dẫn theo đám anh em bên này lại bắt đầu. Thành kiểu nửa bao vây quanh Vạn Uyển ngồi chồm hổm xuống, và cẩn thận đếm về lịch sử gia đình của Diệp Ngôn và Lý Thi.

"Còn nhớ rõ lần đó không? Diệp Ngôn và Lý Thi giận dỗi, tình hình lớn đến độ hàng xóm báo cảnh sát, cảnh sát kia lại bình tĩnh, cũng không đi vào cửa, cuối cùng nếu không phải là do sư gia sợ hãi sư thái, năm sáu cảnh sát từ phía sau đi lên e rằng đều phải ở bệnh viện chừng mấy ngày." Thái đầu ngước đầu nhớ lại chiến tranh trong gia đình nhiều lần, thở dài nói.

Vạn Uyển xoa xoa tay tưởng tượng chiến tranh gia đình của hai người kia, rùng mình.

Ngô Sâm nhìn cô, ý bảo Thái đầu nói tiếp. La Khải Minh từ trước đến giờ là người nói nhiều, hiện tại được ân chuẩn, càng nói nhiều hơn, thêm dầu thêm mỡ rất náo nhiệt.

Vạn Uyển rất ít khi cùng người ta nói chuyện trời đất, lần đầu tiên gặp trường hợp mới mẻ này cực thú vị, năm sáu người đàn ông vây ở một chỗ, tám về chuyện vợ chồng của Lý Thi, đặc biệt thú vị.

"Bọn họ kết hôn như thế nào?" Vạn Uyển chống đầu hỏi, "Là chị Diệp Ngôn cầu hôn trước phải không?"

"Cái này. . . . . ." Con nhóc nháy mắt to, từ trong ba lô bên người móc ra một notebook mô hình nhỏ, "Thực lúc cầu hôn tôi có giữ ghi âm."

Mọi người nhất thời cao hứng, "Tiểu tử thúi nhà cậu, làm sao lấy được?"

Con nhóc bị mắng hơi oan ức, chỉ chỉ dụng cụ của mình, "Cái này. . . . . . Bọn họ ở trạng thái radio của từng binh sĩ không mã hóa mà cầu hôn, tôi có thể không nghe được à."

Thái đầu cùng mấy anh em bên cạnh đánh cho con nhóc một cái thật mạnh, "Cậu chán sống rồi hả!"

Con nhóc che đầu, "Bệnh nghề nghiệp, bệnh nghề nghiệp, chờ chúng ta xem xong rồi, nhất định xóa." Vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm ghi âm đã lưu trữ riêng, đôi tay nhanh chóng đánh gõ bàn phím tiến hành giải mật, chẳng bao lâu là có thể nghe được một tiếng xát qua rất nhỏ, "Vậy chúng ta cũng nên bắt đầu!"

Vì quan tâm cô gái Vạn Uyển này, con nhóc cởi áo khoác ngoài của mình ra gấp rồi phủi ở trên đất, " Ngồi xuống "

Hai người tuổi tương tự, dáng dấp con nhóc lại thiếu niên, Vạn Uyển đương nhiên thích nó, lập tức hấp ta hấp tấp ngồi xuống.

Ghi âm rất rõ ràng, gần như có thể nghe thấy tiếng người chạy bộ cùng tiếng hít thở, con nhóc không hổ là chịu huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ có một chút thời gian đã giải mã rồi trong lúc nói chuyện với nhau tự động xóa toàn bộ mã số liên quan tới thanh âm của nhân vật, Vạn Uyển chỉ có thể nghe đứt quãng tiếng chạy bộ cùng tiếng hít thở của một số người.

Thanh âm của Lý Thi không phải là dễ phân biệt, Vạn Uyển ngừng thở để nghe rõ giọng nói của anh ta nhưng cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nghe thanh âm của một người đàn ông, tốc độ giọng nói rất nhanh ngữ điệu rất gấp, "Diệp Ngôn, báo cáo vị trí."

Trong băng tần truyền đến tạp âm xa lạ, giống như một loại bén nhọn phá vỡ không khí, Vạn Uyển theo phản xạ mà bưng kín lỗ tai, lúc này nghe thấy thanh âm Diệp Ngôn trong lúc chạy trốn, khác biệt với ngang ngược cùng trêu chọc bình thường, thậm chí có chút uyển chuyển mà dịu dàng, "Lý Thi, nếu lần này chúng ta không trở về được, mộ liệt sĩ chôn trong đó một bao bánh bao có được hay không?"

"Không được" Lý Thi bên kia đột nhiên cực kỳ an tĩnh, giống như người của hai thế giới, một người chạy giữa lằn ranh lửa đạn với sống chết, một người ở vào thế an tĩnh.

Diệp Ngôn không nói tiếp nữa, Vạn Uyển đột nhiên chua xót, đưa tay muốn tắt âm tần, không nghĩ tới Thái đầu nghiêm túc nắm lấy tay của cô, ngữ điệu trầm thấp mà nghiêm túc, "Đợi chút."

Vạn Uyển đỏ mắt, đợi trong âm tần xuất hiện thanh âm lần nữa, chợt, tần số trên màn ảnh gãy một sóng dài, Lý Thi chậm chạp mà kiên định nói, "Lần này về, chúng ta liền kết hôn."

Âm tần tới đây liền kết thúc, con nhóc không có vội vã tắt, không khí có vẻ nặng nề, Vạn Uyển cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, sờ tới mới biết không biết khi nào mình đã rơi lệ, cũng không ngừng được thút thít.

Ngô Sâm đứng cách đám người hơi xa một chút, thân thể theo bản năng nghe thấy trên hành lang có tiếng bước chân, lập tức chuyển đến chỗ tối, Diệp Dực đẩy cửa ra liền nhìn thấy Vạn Uyển đang khóc, liền lập tức tối mặt, Ngô Sâm chỉ chỉ Computer trên đất, nhỏ giọng