XtGem Forum catalog
Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 8.00/10/455 lượt.

cô, chỉ chỉ cô và sư huynh, "Hai người đi đến bệnh viện trung tâm trước đi, đến lúc đó vui lòng đến địa điểm tập hợp."

Vạn Uyển nói cám ơn với đội trưởng, đội trưởng vỗ vỗ túi xách của cô, "Nhìn một cái cũng biết là tới tìm người rồi! Xem cô nóng ruột kìa, nhanh chóng đi trước đi!"

Sư huynh giơ hộp cấp cứu lên, dẫn Vạn Uyển đi trước.

Nước lũ rất mạnh, cho dù ở bên trong nội thành nhìn như nước chảy bình tĩnh cũng có thể dao động không dứt. Hai người trước sau cầm giữ tấm cọc gỗ không làm sao kín được, Vạn Uyển kéo đầu thấy bảng hiệu bệnh viện trung tâm lớn, "Sư huynh, chúng ta đến nơi này xuống đi! Nước chảy mới có thể đi tới."

Sư huynh gật đầu, dọn dẹp đồ xong cho Vạn Uyển và mình mỗi người một túi ny lon cột chặt ống quần xuống nước.

Vạn Uyển kéo balô từ từ đi trong nước đục đang lưu động, vật ở dưới lòng bàn chân hoàn toàn không thấy rõ, nhiều lần thiếu chút nữa đã bị ngã trật chân, cách đó không xa một chiếc thuyền xung phong tới tới lui lui đưa bệnh nhân bị thương, bộ rằn ri màu xanh lá cây lại thêm thuyền xung phong màu quất cùng áo cứu sinh, Vạn Uyển liếc mắt liền thấy Đồng Niệm đứng thẳng tắp không ngừng nhìn quanh.

"Đồng Niệm! ! Đồng Niệm! !" Vạn Uyển kêu to, nhảy dựng lên thiếu chút nữa là bị té.

Đồng Niệm quay đầu lại thấy cánh tay của Vạn Uuyển không thấy chân thì kích động hơn, "Chị dâu ôi! !"

Sư huynh giúp đỡ đem đồ vật đưa lên thuyền xung phong lái tới, Vạn Uyển đáp tay lên thuyền của Đồng Niệm, thút thít hỏi, "Diệp Dực biết tôi tới đây không?"

Đồng Niệm hận không thể khóc một chút, "Đoàn trưởng biết, nói muốn tôi trước tiên đưa chị đến đơn vị trú trên cao chiêu đãi."

"Anh ấy ở đâu? Tôi có thể nhìn thấy anh ấy không?"

"Có thể. . . . . . Chúng ta phải đi qua nơi đóng quân, đoàn trưởng cũng ở nơi đó!" Vừa nói liền lái thuyền xung phong đi, Vạn Uyển vặn tay không nói chuyện nữa, cúi đầu tổ chức ngôn ngữ sau khi nhìn thấy Diệp Dực .

Đồng Niệm kích động mà vỗ cô, "Đoàn trưởng ở nơi đó! Ở bên trên đê đập bên trái, mau nhìn đi!"

Vạn Uyển chợt ngẩng đầu, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, chỉ có thể híp mắt lại. Diệp Dực mặc quân trang rằn ri màu xanh lá cây, tay áo vén đến khuỷu tay, trên mũ có chút bùn bẩn, hai sao trên bả vai bởi vì ánh mặt trời chiếu vào có vẻ trang trọng mà thần thánh.

Vạn Uyển đứng lên, lấy cái mũ trên đầu xuống vung mạnh về phía Diệp Dực, nếu không phải là Đồng Niệm và một đồng chí trẻ khác sớm có chuẩn bị, thì thuyền xung phong cũng không chống đỡ nổi Vạn Uyển nhảy về phía trước.

Không thấy rõ vẻ mặt của Diệp Dực trên đê đập, anh ở lúc Vạn Uyển nhảy về phía trước quơ cái mũ thì bình tĩnh xoay người biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Vạn Uyển giơ tay lên cao còn không kịp buông xuống, lúng túng không biết làm thế nào.

Đồng Niệm cùng đồng chí trẻ ở phía sau cũng phát hiện tình tiết đổi ngược cấp tốc, một tiếng cũng không dám la nữa.

Vạn Uyển lúng túng không biết làm sao, tay cũng không biết đặt ở đâu, một số binh lính ở trên đê đập vốn cũng đang phấn khởi khi nghe nói bạn gái đoàn trưởng tới, hiện tại đoàn trưởng mặt không chút thay đổi lại đi xuống một đường, mọi người cũng vội vàng đi theo.

"Chị dâu, nếu không chúng ta đi đến chỗ chiêu đãi bố trí trước?" Đồng Niệm đánh vỡ cứng ngắc, "Buổi tối đoàn trưởng sẽ tới đây ăn cơm, phòng ăn chuẩn bị nguyên liệu xong rồi."

Đồng Niệm bằng tốc độ nhanh nhất dẫn Vạn Uyển đến chỗ chiêu đãi.

Chỗ chiêu đãi của bộ đội là ở trên sườn núi của thành phố H, gặp tình huống tai hoạ gần như không có. Vạn Uyển không nói lời nào mà đi theo phía sau Đồng Niệm vào phòng ở lầu ba, Đồng Niệm không có đi vào theo, chỉ đem một túi hành lý thả vào cửa, "Chị dâu, chị đừng suy nghĩ nhiều, đoàn trưởng nhất định là quá mệt mỏi! Chốc lát nữa anh ấy sẽ tới đây đấy!"

Vạn Uyển gật đầu, suy nghĩ cẩn thận một chút, Diệp Dực cho dù tức giận cũng là có đạo lý, luôn miệng dặn dò không được bỏ đi mà bỏ chạy tới đây, quả thật không ra thể thống gì rồi.

Đồng Niệm thấy cô không có trả lời, cho rằng vẫn còn đang hờn dỗi, "Cơm tối nhất định phải ăn, cái này là đoàn trưởng dặn dò đấy!"

Chờ Vạn Uyển dọn dẹp hành lý tắm rửa xong đi ra thì đã có người gõ cửa, anh lính trẻ vẻ mặt non nớt bưng cái mâm, ba món ăn một canh mỹ vị phong phú, đợi Vạn Uyển cầm chắc cái mâm mới chạy đi, Vạn Uyển muốn nắm anh chàng đó lại hỏi một chút đoàn trưởng của các người trở lại chưa cũng không kịp.

Vạn Uyển bưng cái mâm, trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không biết là Đồng Niệm len lén nói hay là Diệp Dực dặn dò, ba món ăn một canh đều là khẩu vị mình thích.

Sắc trời bên ngoài đã rất tối rồi, Vạn Uyển nằm ở cửa sổ, không thấy được dưới lầu dù là một chiếc thuyền xung phong đến, yên lặng đi tới bên bàn bày hai cặp đũa hai cái chén, gục ở trên bàn nhìn rau hẹ trứng xào nóng hổi hơi nước từ từ biến mất.

Diệp Dực kéo tay nắm cửa một cái liền mở cửa ra, thói quen không thích khóa cửa của Vạn Uyển dạy mãi không sửa.

Vạn Uyển nghe thấy âm thanh thì quay đầu, trong mắt tràn đầy uất ức, "Diệp Dực, em tới rồi."

"Tại sao lại tới đây?" Diệp Dực hỏi, đứng ở trong phòng khách, bên trên