
quân trang còn có một vài vết bùn đọng.
"Mẹ em muốn tới thành phố S, muốn gặp anh một lần." Vạn Uyển cũng từ trên ghế đứng lên, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Diệp Dực không biết làm sao.
Diệp Dực cau mày, hơi phiền não mà cởi ra cà vạt, "Dì phải thông cảm với công việc đặc thù của anh, trở về thành phố S nhất định chiêu đãi bà thật tốt, tình huống bây giờ em cũng biết, mặc dù phần lớn tiếp viện đã lần lượt tới, nhưng mà đoàn bộ rút lui một lát thì sẽ không trở về ngay được."
Vạn Uyển ồ một tiếng, lùi về cái ghế ngồi xếp bằng, mắt nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói, "Từ trên truyền hình em thấy một người lính, mấy lần bị nước lũ ngập quá đỉnh đầu, khạc nước dơ còn tiếp tục đống bao cát, lại tới."
Diệp Dực nghe Vạn Uyển nói, "Vạn Uyển, em đừng không có việc gì thì gây phiền toái cho mình, đây là địa phương em có thể tới sao?"
"Không thể, nhưng mà em lại muốn đến, phải." Vạn Uyển đứng lên, tiến lên một bước vòng eo ôm lấy Diệp Dực, "Anh nói sẽ để cho Diệp phu nhân vượt qua mỗi ngày tốt nhất, vậy tại sao cô ấy không thể ở bên cạnh Diệp tiên sinh?"
Diệp Dực giơ tay lên ôm lại cô, trong giọng nói rất là bất đắc dĩ, "Vạn Uyển, bản lãnh của em đều làm cho anh chán đến ốm rồi."
"Vậy em đi theo bên cạnh anh có được hay không? Sau đó chúng ta trở về thành phố S" Vạn Uyển cười và hỏi
"Được" Diệp Dực nói, giọng mang theo trêu chọc, "Mẹ anh và mẹ em?"
Vạn Uyển rầm rì một tiếng, "Anh không sợ cô giáo Hà, vậy em cũng không sợ phu nhân Lý Thanh." Đại Kết Cục:
Hai người liền ăn cơm thức ăn nguội lạnh, Vạn Uyển mấy ngày qua là lần đầu tiên ăn cơm tối an tâm nhất.
Mẹ cấp nhân vật đáng sợ thế nào, đã có núi dựa Diệp Dực này.
Diệp Dực nhân lúc Vạn Uyển vùi đầu bới cơm thì đem canh cùng món ăn hâm nóng lần nữa, thêm chén canh tảo tía nóng, giả chết lơ đãng hỏi, "Sao em tới thành phố H?"
Vạn Uyển tiến tới cầm cái muỗng từ trong chén Diệp Dực múc uống, không có chú ý nên đầu lưỡi bị phỏng, tê tê mà đi vào bên trong hít hơi lạnh. Diệp Dực cúi đầu bĩu môi, duỗi dài tay cầm lấy ly nước.
Vạn Uyển lắc đầu, vẫn còn muốn ăn canh. Diệp Dực cầm chén nâng lên trên, Vạn Uyển đưa tay cũng không có giành được, thấy Diệp Dực cười nghẹn ngửa ra sau, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng nằm sấp lên hôn một cái.
"Vạn Uyển" Diệp Dực cắn răng đọc nhấn rõ từng chữ, một tay cầm chén một tay ôm Vạn Uyển không để cho cô té xuống, căn bản là không có biện pháp lau đi dấu nước miếng trên mặt mà cô cố ý đùa, "Em muốn đòn phải không?"
Vạn Uyển cũng chú ý tới khốn cảnh bây giờ của Diệp Dực, càng thêm đắc ý mà ở hai bên trên mặt Diệp Dực hôn vài cái, sau đó giống như chuồn chuồn lướt nước đụng bờ môi của anh một cái, thấy ánh mắt của Diệp Dực từ từ trở nên tối lại, cười khanh khách, "Tới đánh em đi? Tới đi tới đi!"
Diệp Dực im lặng cười cười, nhíu mày hướng bên eo Vạn Uyển tăng thêm một chút sức lực, Vạn Uyển lập tức kêu lên, "Nhột quá nhột quá! Đừng đùa nữa!"
"Không phải là em muốn anh đánh em sao?" Diệp Dực vừa nói vừa quay đầu đi nhìn canh trên tay, "Tiếp tục hay là ăn canh"
"Em đầu hàng em đầu hàng!" Vạn Uyển cười không ngừng, muốn nhảy xuống từ trên người Diệp Dực lại bị anh túm chặt.
"Ừ, đầu hàng là tốt! Cũng phải có chút thành ý" Diệp Dực thả chút sức lực để cho Vạn Uyển xuống, sau đó kéo cô qua đè cái ót hôn lên.
Vạn Uyển bị anh đè thở không nổi, quanh quẩn trong mũi đều là hơi thở của anh, len lén mở một con đường may có thể thấy lông mi dài mà thẳng của Diệp Dực, Vạn Uyển đùa dai lại muốn đụng vào, ôm cổ của Diệp Dực nghiêng tới trước một chút, vừa động, thì đôi môi đã bị Diệp Dực giữ cắn một cái, "Anh chỉ có một chút thời gian, chuyên tâm chút đi."
Vạn Uyển gật đầu bày tỏ nguyện ý phối hợp, Diệp Dực bén nhạy nghe được người bên ngoài đi sàn nhà bên này mang theo âm thanh kẽo kẹt, thở dài ôm Vạn Uyển liều mạng hôn hai cái mới đẩy cô ra.
Đôi môi của Vạn Uyển vinh quang bị hàm răng anh cắn rách, đưa tay muốn nhéo lỗ tai của Diệp Dực.
Cửa vang lên hai tiếng cốc cốc, Đồng Niệm duỗi nửa cái đầu vào, xác định hành động của hai người bên trong sẽ không ảnh hưởng đến kỷ luật quân đội mới rụt về lại, nghiêm trang nói với lính cần vụ phía sau, "Đem món ăn đang còn nóng vào đi"
Diệp Dực giống như sau cái ót có mọc con mắt, lúc hai người ở bên ngoài tiến vào thì ôm Vạn Uyển đến trên ghế bên cạnh, còn thuận tay sửa sang lại tóc cho cô.
"Đem bảng trung đội trực ca tối nay cho tôi xem" Diệp Dực mặt không đổi sắc mà mở chiếc đũa ra đưa cho Vạn Uyển lần nữa, mắt cũng không nâng nói với Đồng Niệm.
Đồng Niệm cũng là người thông minh, nhìn thấy bộ đội đòan 108 không thuộc về chống lũ đã tiến vào giai đoạn nhổ trại, bảng trực ca tựa như dụng cụ xác định nhân phẩm, người nào bị đẩy đi người nào xui xẻo.
"Hiện tại bảng trực ca đã giao cho Trịnh đoàn trưởng." Ngụ ý là đoàn trưởng, tôi đã làm sai điều gì thì nói thẳng, đừng kiểm tra được không?
Diệp Dực quét mắt Đồng Niệm, xem đồng hồ một chút lại nhìn Vạn Uyển bắt đầu mổ thóc, "Được rồi, nửa giờ sau ở dưới lầu, tôi lại đi xem một chút."
Đồng Niệm được lệnh, mang lính cần vụ trẻ vui t