
không?" Dịch Thiển Mặc mặc tạp dề, đem tóc dài mềm mại rối tung buộc chặt lên, cả người thoạt nhìn thần thái sáng láng, "Để tôi dạy cô nha!"
Vì vậy, sửa soạn làm cơm, Vạn Uyển ngoại trừ chuyển đồ, thì ngay cả nứơc cũng không có đụng đến. Mang theo một bình cháo chậm rì rì mà đi ở trên đường trở về, lần đầu tiên Vạn Uyển nhận thức đựơc một loại gọi là chênh lệch gì đó. Loại chênh lệch này không phải sau này có thể cố gắng có được, liên quan đến lựa chọn của tim.
Vì sao Diệp Dực đã từng chọn Dịch Thiển Mặc, vì sao cho đến hôm nay Dịch Thiển Mặc đều quan tâm Diệp Dực. Cũng là bởi vì khoảng cách của tim.
Xe công cộng rất xóc nảy, phía trước có hai chiếc xe tông vào đuôi xe làm cho cả con đường đều bế tắc . Vạn Uyển mang cháo đứng chen chúc ở trên xe, không hiểu sao có chút cô đơn. Có đôi khi, ý nghĩ của một người chợt loé lên đúng là đại biểu nội tâm đang nghĩ gì, tỷ như, trong nháy mắt tự mình nói ra là bạn của Diệp Dực, một giây sau, Diệp Dực cũng chấp nhận.
Lính gác cửa ra vào doanh trại nhìn thấy thần sắc Vạn Uyển lúc về có chút quái dị, Vạn Uyển kỳ quái nhìn anh chàng một chút, sờ sờ cháo ấm được cho ở trong tay, "Thời tiết quá lạnh rồi ! Khổ cực."
Lính gác liên tục khoát tay, cái mũi bị đông cứng đã đỏ bừng, miệng cũng đã hơi khô nứt. "Không có chuyện gì, chúng tôi cũng đã quen rồi."
Vạn Uyển thình lình nghe được tiếng phổ thông mang theo âm điệu quê hương, con mắt khô khốc, gật gật đầu, ôm cháo chạy như điên trở về ký túc xá.
Mở cửa, bật đèn, đóng cửa, ném khóa.
Màu tím hiện ra trước mắt, và màu sắc trong nhà Dịch Thiển Mặc giống như đúc, tím không quá đậm, ấm áp, dịu dàng, tươi mát.
Vạn Uyển cũng nhịn không được nữa, mà bổ nhào ngã xuống giường bấm điện thoại cho Lộ Ninh.
Chỉ vang lên một tiếng, thì đã thông .
"Lộ Lộ." Vạn Uyển hít sâu, "Mình và Diệp Dực là không thể nào."
Giọng điệu của Lộ Ninh nhàn nhạt, "Sao không có khả năng?"
"Bùn nhão không thể trát tường."
"Đi, cậu hãy chuẩn bị quân diễn cho tốt! Mình tin cậu."
Buổi tối, Vạn Uyển có một giấc mộng, cuộc sống của mình ở nước ngoài, con đường đầy bóng râm trên đường đến trường học, nắm tay một người, lòng bàn tay của anh ẩm ướt mà ấm áp, nắm tay mình thật chặc. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, giống như đang nói gì đó, nhưng làm thế nào mình cũng nghe không rõ. Ngẩng đầu, thấy toàn thân anh toàn máu, hai mắt lại máu thịt lẫn lộn. Hai tay máu đen nắm lấy y phục của mình, trên quần áo bác sĩ màu trắng tất cả đều là mảng máu.
"Uyển Uyển, cứu không được thì đừng cứu, nhưng giác mạc, nhất định là muốn cô tới lấy."
Lại sau đó, Lộ Ninh mặc quần áo bệnh nhân, thần sắc cuồng loạn ngồi xổm ở cửa phòng bệnh.
Vạn Uyển bị đánh thức bởi mồ hôi lạnh, đứng lên hô hấp mới miễn cưỡng thông thuận. Ở trong phòng đen kịt ngồi không biết bao lâu, bị một tiếng động vang lên làm sợ tới mức ngã vào gối đầu lần nữa.
Chuông điện thoại di động vang lên, hình ảnh cái đầu cười cực ngốc của Tiếu Tồn Chi đang không ngừng chớp động.
"Vạn Uyển! Bạn nghe thấy tiếng chuông báo điểm danh chưa?" Trong giọng điệu dịu dàng lộ ra vui vẻ,
"Ừ" Vạn Uyển khàn khàn trả lời.
"Đi! Nhanh, mặc quần áo, chúng ta cũng đi ra thể dục buổi sáng đi!"
"Quá lạnh."
"Tôi đã đứng ở phía dưới ký túc xá của bạn, nếu như bạn không hy vọng tôi biến thành băng, mặc thêm nhiều quần áo rồi đến đây đi."
Vạn Uyển ghé vào bên cửa sổ, quả nhiên thấy Tiếu Tồn Chi dưới đèn đường, ý cười đầy mặt hướng cửa sổ bên này phất tay với Vạn Uyển.
Lề mề đi xuống lầu, híp mắt nhìn cái tên không sợ lạnh, áo khoác ngoài màu nâu nhạt chiếc khăn quàng cổ màu xám, hơn nữa bên trong có bộ rằn ri trông rất buồn cười, Vạn Uyển bật cười khúc khích.
Tiếu Tồn Chi chỉ chỉ Vạn Uyển chỉ mặc một cái áo lông dày, "Bị bác sĩ Hà thấy được, sẽ bị mắng."
Vạn Uyển vẫn còn đắm chìm trong cách ăn mặc khoa trương của anh ta mà không cách nào tự kềm chế, cười đến thở không ra hơi, "Bạn... cái dạng này, thật sự là muốn ngốc thế nào thì có ngốc như thế. Bị mắng chính xác là cậu!"
Tiếu Tồn Chi cười, cởi áo khoác ngoài khoác cho Vạn Uyển, "Quả nhiên lừa bạn vẫn còn kém như vậy, rời giường sớm một chút có thể ăn bữa sáng nóng hổi sạch sẽ vệ sinh."
Vạn Uyển không nói gì nhìn người con trai trước mặt đang nhấn mạnh sạch sẽ vệ sinh, rất muốn cãi lại một câu, chính mình cũng coi như sạch sẽ vệ sinh, còn không chịu dậy sớm giành giường với một đám lính như lang như hổ.
"Đi ~ bữa sáng sạch sẽ vệ sinh!" Vạn Uyển buộc áo khoác ngoài vô cùng ấm áp, chỉ để lộ ra hai con mắt.
"Gặp ác mộng à?" Tiếu Tồn Chi đứng ở bên người Vạn Uyển, khom người kéo tay Vạn Uyển, thuần thục bắt mạch.
Vạn Uyển gật đầu, giấc mộng kia quả thực rất kinh khủng.
"Tôi đã nói với bạn rồi, Diệp Dực không phải là đối tượng có thể lấy được." Tiếu Tồn Chi thở ra một hơi, chà xát tay sưởi ấm, "Anh ấy chỉ thích hợp sùng bái."
Vạn Uyển dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn Tiếu Tồn Chi cách mình ba bước, hít hít cái mũi đỏ rừng rực bị đông cứng, chăm chú gật đầu, "Không chỉ sùng bái, là nhìn lên."
Vạn Uyển vẫn như cũ không có số điện thoại di động của Diệp Dực, Diệp D