
ớn ở trên đùi thẳng đến trái tim, nước mắt chảy ra ào ào. Trẹo chân rồi. Nhưng là loại tổn thương đến gân cốt.
Tính tình quật cường thì ai cũng có, quan trọng là thời điểm phát tác thôi. Từ khi Vạn Uyển được chuyển từ thao trường trở về đến bây giờ, ngoại trừ bôi thuốc bó thạch cao và nghỉ ngơi thì không hề nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của các đồng nghiệp.
Cho dù như vậy, thì quân y thực tập cũng rất nhàn hạ, Vạn Uyển ngồi ở trên giường bệnh, Tiếu Tồn Chi đổi thuốc cho cô.
"Để tự mình làm đi" Vạn Uyển muốn cướp vải thuốc, nhưng đã bị Tiếu Tồn Chi cản lại.
"Cậu là học sinh khoa chỉnh hình à?" Tiếu Tồn Chi cắt ngang cô, "Cũng không nhìn xem mình có bao nhiêu sức lực, bình thường mình kéo cậu cũng không động đậy, không hiểu sao hôm nay lại ra thao trường?"
Vạn Uyển sửng sốt một chút, quay đầu, rồi buồn buồn trả lời, "Không có gì"
"Quân diễn đã đánh cho đầu óc của cậu tàn phế rồi à?" Tiếu Tồn Chi thấy cô quay đầu đi, cho rằng mình nặng tay làm cô đau, vội vàng buông lỏng băng gạc ra.
"Đúng là thiếu não rồi, nhưng sai lầm không phải ở quân diễn."
Tiếu Tồn Chi cười ha hả, cúi đầu che khuất tầm mắt, Vạn Uyển chỉ có thể nhìn được má lúm đồng tiền của anh ta.
"A Bạch, cậu từng có người trong lòng không?"
Động tác cuả Tiếu Tồn Chi cứng đờ một chút, sau đó miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Vạn Uyển, "Sao lại hỏi như thế?"
"Thích một người thì sẽ như thế nào?" Vạn Uyển cảm thấy mũi cay cay, mắt chát chát, làm thế nào cũng không quên bộ dạng lúc Diệp Dực chạy qua mình buổi sáng, lạnh nhạt mà xa lánh, lạnh nhạt mà nghiêm túc.
Tiếu Tồn Chi cười cười, "Thích một người thì sẽ thường nghĩ đến người ấy."
"Luôn luôn sao?"
"Ừ"
Vạn Uyển cúi đầu không lên tiếng.
"Bữa trưa cũng chưa ăn, bữa tối muốn ăn không?" Tiếu Tồn Chi lấy điện thoại di động ra, phóng to một hình ảnh lên "Nghe nói cái này có thể làm cho thèm ăn."
"Thật sao?" Vạn Uyển ỉu xìu mà trả lời, "Nhưng mà mình không đói bụng."
"Mình làm thử một chút, cậu không muốn ăn thì mình ăn chứ sao."
Vạn Uyển vừa định gật đầu, thì điện thoại của Tiếu Tồn Chi vang lên. Anh ra dấu tay xin lỗi, rồi đứng dậy nghe điện thoại.
"Nhất định phải tối nay sao?" Tiếu Tồn Chi cau mày, xoay người nhìn Vạn Uyển.
Vạn Uyển lắc đầu, dùng khẩu hình nói cho anh ta biết tự mình có thể đến phòng ăn ăn cơm. Tiếu Tồn Chi dùng ngón tay chỉ chỉ Vạn Uyển, vẻ mặt nghiêm túc.
Vạn Uyển bật cười hì hì, rồi dùng sức gật đầu, "Nhất định mà, yên tâm đi."
Tiếu Tồn Chi vừa gọi điện thoại vừa thu dọn đồ đạc, cuối cùng vẫn còn dừng lại ở cửa một chút, rồi quay đầu nói với Vạn Uyển. Vạn Uyển gật gù bày tỏ tuân lệnh.
Một lát sau bác sĩ Vương tới, giọng lúng túng hỏi Vạn Uyển có thể thay ca với mình hay không, vì trong nhà có chút việc gấp. Vạn Uyển dĩ nhiên gật đầu, dù sao mình cũng đang là người nhàn nhã thoải mái nhất.
Trực ban mãi cho đến mười một giờ rưỡi, trong đó chỉ có một chiến sĩ đau bụng, một chiến sĩ phát sốt, Vạn Uyển một mình nhảy chân đi kê đơn thuốc treo truyền dịch cho bọn họ. Bận đến gần mười hai giờ mới xem như giải quyết toàn bộ, Vạn Uyển tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, mới vừa loay hoay nên quên đổi thuốc, buồn bực đến khó chịu, nhảy lên nhảy xuống cũng càng ngày càng đau. Tiện tay cầm nhiệt kế, có hơi sốt nhẹ, Vạn Uyển suy nghĩ có nên tiêm thuốc giảm đau cho mình hay không.
Mới đẩy ống tiêm xuống, Vạn Uyển thiếu chút nữa đã bị tiếng chuông tin nhắn của mình làm cho sợ tới mức trực tiếp làm gãy kim tiêm.
Lộ Lộ: ngày mai mình đi mộ, cậu tới không? Mang chút đồ anh ấy thích ăn thôi.
Vạn Uyển buông địên thoại di động, sao lại quên ngày mai là ngày giỗ của anh ấy chứ? Vạn Uyển ngay cả đồ cũng không dọn dẹp, điện thoại di động bị ném rớt pin ra, Vạn Uyển không ngồi xổm được, hấp tấp đến mức cứ thế xoay vòng vòng. Đã sớm qua thời gian tắt đèn, muốn tìm người phải đến phòng trực, bên ngoài lại mưa xuống, từ phòng y tế tới đó rồi đến cửa chính thật sự là quá lãng phí thời gian.
Vạn Uyển cầm một cái dù, mang theo rất nhiều đồ, cũng không kịp kiểm tra trực tiếp nhảy ra ngoài, chạy tới sớm một chút có lẽ còn có rất nhiều cửa hàng mở cửa.
Đồng Niệm vẫn đứng ở bên cạnh, Diệp phó đoàn trưởng còn chưa có ngủ mình sao có thể trở về phòng ngủ. Đồng chí nhỏ Đồng thở dài, thấy từ buổi sáng luyện tập sau khi trở về thì vẫn vùi đầu xem báo cáo, bận đến mức ngay cả mở cuộc họp thảo luận cuối tháng thăng lên đoàn phó đoàn nhà mình cũng lạnh nhạt tham gia, vô cùng nhức đầu.
Buổi sáng à. . . . . . Đồng Niệm bưng cái ly hồi tưởng lại, hình như bác sĩ Tiếu cũng không vui, nguyên nhân chủ yếu là em gái Vạn vấp ngã. Ai. . . . . . Chính là cái nguyên nhân chủ yếu này đưa đến bi kịch của cả ngày hôm nay, thật đáng sợ. Phàm là có người vọng tưởng nói chuyện với Diệp phó đoàn đều sẽ bị anh ấy lộ ra hơi thở chớ quấy rầy rất mạnh làm người ta sợ tới mức bỏ trốn mất dạng, văn thư trẻ cũng tự mình biết rất khổ, tôi cũng không phải là bộ ngoại giao, Đồng Niệm treo xong thường phục của Diệp Dực.
Diệp Dực xoa xoa cổ, quả thật so với lúc huấn luyện ở Đại Đội Đặc Chủng còn mệt hơn gấp trăm lần. Quay mặt nhìn Đồng