
a quen nhiều lời như vậy.
Phía sau bệnh viện hai con phố mới có chỗ bán thức ăn, hai người vừa đi vừa nói, Vạn Uyển thử dò xét, muốn hỏi một câu về sự tình của Tiếu Tồn Chi, Tiêu Diệp liền huyên thuyên gần như nói ra tất cả.
"Trước đó có một cơ hội hợp tác thực tập, đúng lúc y tá chúng em cũng tham gia, em bị phân đến khoa của anh ấy."
"Người đó rất tốt, cười rất tuấn tú, cái lần em bị ngã cầu thang không ai phát hiện ra, ngược lại anh ấy đã đưa em đến phòng phẫu thuật, cũng là anh ấy giúp em nối xương, một chút cũng không đau! Thật!" Nói xong cũng mạnh mẽ vẩy cánh tay ra, để chứng minh tính chân thật lời mình nói.
"Các cô ấy. . . . . ." Vạn Uyển nghĩ tới cân nhắc dùng từ ra sao, "Các cô ấy còn trêu chọc cô là. . . . . ."
Vu Tiêu Diệp cúi đầu, "Vâng, em thích bác sĩ Tiếu!" Một câu nói cực nhanh, vành tai và cổ phút chốc hồng lên.
Vạn Uyển đột nhiên cảm thấy cổ tay hình như đau đớn, không tự chủ nhìn về phía con đường giao thoa, một chiếc xe cũng không có.
"Thích là tốt rồi! Phải nhớ nói ra với cậu ấy." Cổ họng khô khàn đến mức không thể nói ra lời, miễn cưỡng nặn ra mấy câu nói, ngay cả mình cũng không biết là nói những gì.
Vu Tiêu Diệp nhất thời sáng mắt lên, vẻ mặt nhìn Vạn Uyển quả nhiên là rất đỏ, "Anh ấy thật sự không có người trong lòng sao?"
Vạn Uyển nhớ lại đối thoại giữa hai người lần nào đó, sửng sốt một hồi lâu, đẩy cửa kiếng cửa hàng ra trước, "Ừ, cậu ấy không có người trong lòng."
...................
"Wow, Diệp đoàn trưởng, sao vẫn còn ở đây! Cậu thật là một người liều mạng nha!"
Diệp Dực nhìn chằm chằm vào Computer, gật đầu một cái, "Thế nào?"
"Tiểu Diệp, cậu nhìn cái này một chút thế nào?" Tham mưu cầm số liệu tới, "Đây chính là lần thứ tư thay đổi rồi đó!" Giọng nói rất đắc ý, "Tôi cảm thấy tạm được, đã tự ý bảo các cậu nhóc về nghỉ ngơi."
Diệp Dực cầm tài liệu số liệu, nhanh chóng lật một lần, cau mày, "Cái này cũng không được! Đến giờ vẫn chưa hiểu rõ được mục tiêu mà muốn đánh phá binh lực của đối phương hay sao?"
Tham mưu đoạt lấy tài liệu nhìn sang chỗ Diệp Dực, sau đó nhìn bản phác thảo, thở dài, "Bên kia trên căn bản đã gục rồi, thấy bảo bận đến mức không viết nổi một câu hoàn chỉnh nữa rồi."
Ngón tay Diệp Dực vẫn tiếp tục bay múa trên bàn phím, vẻ mặt cứng ngắc, thỉnh thoảng dừng lại cũng lật xem tham số ít gặp ở bên cạnh, qua thật lâu mới mở miệng, "Theo như lệnh tôi mà xử lý."
Tham mưu rất là kích động, cầm bút ngồi bên cạnh, "Được! Xem xem trong óc tên nhóc nhà cậu có chứa cái gì."
"Xen kẽ tác chiến, mục đích quan trọng chính là cướp lấy mục tiêu quân sự quan trọng phía sau đối phương. Nếu như mục tiêu có bố trí binh lực của đối phương, dựa theo hành động tác chiến như vậy "Tập kích bất ngờ" yêu cầu cùng yếu tố tương quan tiến hành chuẩn bị chu đáo chặt chẽ, là có thể hạn chế tổn thương, mục đích chiến thuật đạt thành ngoài ý muốn. Cụ thể ở tư thế cả chiến dịch, tạo thành phòng tuyến chặn đường lui của địch, chia ra bao vây, đánh loạn toàn thể bố cục của đối thủ, áp dụng tiêu diệt cục diện có lợi của từng bộ phận. Nếu như mục tiêu không có binh lực của đối phương, tạo thành bao vây chống địch, chia cắt đoạn đường lui kia. Nơi này cần phải lấy được những binh chủng khác, liên quan đến chiến lực hỗ trợ, tỷ như lửa đạn tầm xa, không quân ủng hộ." Diệp Dực nói một mạch ý nghĩ của mình, nhưng không có chút ảnh hưởng nào tới chuyện đang làm trong tay.
"Này. . . . . . chúng ta chậm một chút, lặp lại một lần." Tham mưu im lặng, ban đầu anh ta vẻ mặt nghiêm túc, bỗng lại nói không nghỉ, khiến cho mạch suy nghĩ của ông rối loạn. Tên nhóc này, không phải nói gần đây tâm tình của cậu ta không được tốt sao? ! Sao hoàn toàn không thấy ảnh hưởng nhỉ!
"Cầm đi in, sau đó sẽ chỉnh cho phù hợp với tư liệu." Diệp Dực rút USB ra.
"Trễ như thế, đi đâu mà lấy! Sáng mai! Sáng mai sẽ xử lí đầu tiên!" Tham mưu chuyển cái ghế đến ngồi ở bên cạnh, "Thật ra thì, tôi còn có một chuyện tìm cậu."
"Tôi biết"
"Cái đó, lão Ngưu nói lần trước các người đụng người? Sau đó bỏ lại con gái người ta liền đi?" Tham mưu có chút không tin lắm, chuyện như vậy ai cũng có thể làm, duy chỉ có tên nhóc Diệp Dực này thì khả năng không nhiều!
Diệp Dực chợt dừng lại suy nghĩ, đóng bản ghi chép lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thức đêm mấy ngày liên tục cùng huấn luyện vượt mức làm cho anh có chút mệt mỏi, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ nên mặt vàng ệch, quầng thâm ở mắt rất lớn, ngay cả quần rằn ri luôn phẳng phiu giờ cũng nhăm nhúm và vướng tàn thuốc.
"Mấy giờ rồi?"
"Nửa đêm rồi."
"Có thuốc không?"
Tham mưu từ trong túi trước ngực lấy thuốc ra, lúc muốn đưa tới thì lại thu trở về, liếc nhìn ngăn kéo của anh ấy "Một mình cậu ư?"
"Hút xong" Diệp Dực nhắm hai mắt, cảm thấy sức lực tứ chi bị rút khô rồi, gần đây quả nhiên là quá mức một chút.
"Cậu lấy việc hút thuốc lá làm cơm ăn à!" Tham mưu chạy tới kéo ngăn kéo của anh ấy ra, quả nhiên hai cây thuốc đã không còn.
"Còn có một đống đồ không có lấy hết" Diệp Dực mở mắt ra, một tay đặt ở trên trán, đèn pin của đội tuần tra dưới lầu chiếu một cái sang bên này,