
là không làm được. Nhưng lần này lại nhầm nữa thì sao hả mẹ? Mẹ tỉnh lại đi. Bộ ba siêu nhân nhà mình vô dụng rồi, mẹ tỉnh lại đi hai kẻ tầm thường mẹ con ta cùng đi tìm ba, được không mẹ?
Huyết áp và mạch của mẹ đều tăng lên 10 nhịp. Tôi biết mẹ đang lắng nghe tôi. Nhưng lắng nghe thôi chưa đủ mẹ nhé. Phải cố gắng tỉnh dậy nữa cơ.
Ngày thứ mười hai (1)
Từ sáng đến giờ không có một chút tin tức nào cả. Tôi cố gắng làm gì đó để phân tán sự suy nghĩ. Chị điều dưỡng dạy tôi cách mát xa và vận động khớp tránh cho cơ thể bị loét và dính khớp do nằm lâu. Tôi lóng ngóng kéo chăn đắp ngang người mẹ lên nhìn thấy mẹ phải đóng bỉm, tôi vừa thò tay xoa bóp vừa lẩm bẩm:
- Hồi bé mẹ nhìn con đóng bỉm chán rồi, nên đừng ngại con nhìn mẹ đóng bỉm nhé.
- Mẹ mở mắt ra mà nhìn hoa bibi kìa, là bạn gái con tặng mẹ đó. Nhỏ dễ thương thế, đến thăm mẹ ba lần mà mẹ chẳng thèm để ý. Mẹ cứ thờ ơ với bạn gái con đi, rồi về già con dâu mẹ sẽ không thèm chăm mẹ đâu.
- 50 sắc thái của mẹ ấy, thành phim rồi, đang chiếu ngoài rạp đó, mẹ không muốn xem à?
- Ây da, anh cả hai nhăm rồi mà một mảnh tình rách cũng chưa có, còn đợi mẹ đi làm mai đó. Bà An An nhà mình thì cũng cuồng công việc không khác gì anh cả. Không có mẹ nhắc nhở thì hai người ấy chỉ biết đến công việc và công việc thôi.
- Bình Bình nữa, chị ấy nổi tiếng thế, mẹ chả bảo môi trường showbiz cám dỗ còn gì, không có mẹ giám sát sao được.
- Con nữa nè, năm sau con thi đại học rồi. Con không giống anh chị, chẳng biết định hướng học cái gì hết. Còn đợi mẹ tư vấn nữa nè…
…
Ngó thấy chị hộ lý ra ngoài lấy nước chưa về. Tôi ấp úng nói nhỏ:
- Đại khái là bọn con đều cần mẹ, mẹ à, tỉnh lại đi…
Ngày thứ mười hai (2)
Nửa đêm khát nước, tôi mò dậy tìm chai nước uống. Bà hộ lý trực đêm ngủ lăn lông lốc trên ghế sofa. Nếu không phải mẹ đã qua giai đoạn nguy hiểm chắc tôi đã bực mà đá cho bà ta một cái. Bảo sao người bệnh cứ phải cần người nhà tới chăm, vì chỉ người nhà mới chăm nom hết lòng được.
Đang tính leo lên giường thì máy monitoring kêu. Tôi thấy nhịp tim và huyết áp của mẹ tăng tới 140/90 mmHg và 100 nhịp/phút thì vội vàng bấm nút cấp cứu. Bác sĩ rõ ràng bảo tình trạng nguy hiểm đã qua rồi mà, tôi lạnh toát cả người, nắm chặt tay mẹ.
Tiếng chân nhân viên chạy tới vang lên trong đêm tối rất rõ ràng, nhưng cái xiết nhẹ bàn tay của mẹ vẫn khiến tôi cảm nhận được. Tôi nhìn vội xuống bàn tay mình, nhìn vội mẹ nhưng không thấy thêm phản ứng gì. Tôi kích động nắm tay mẹ chặt hơn, gào to gọi mẹ. Anh trai Nụ thấy tôi kích động như vậy vội ôm tôi kéo ra. Nhưng trong một giây trước khi người ta gỡ tay tôi ra thì ai cũng nhìn thấy bàn tay mẹ khẽ nắm lại giữ ngón tay trỏ của tôi.
Một bác sĩ khác vội mở mắt soi đồng tử của mẹ rồi yêu cầu tiêm thuốc gì đó. Anh trai Nụ cũng kéo vội tôi tới bên đầu giường mẹ, bảo tôi gọi mẹ. Tôi như cái máy liên tục lặp đi lặp lại hai câu: “Mẹ ơi!” và “Con là Vũ nè mẹ!”
Chẳng biết tôi đã gọi bao nhiêu câu “Mẹ ơi” thì cuối cùng hàng mi mẹ khẽ run rẩy. Ai đó giảm ánh sáng đầu giường và tôi thấy mẹ mở mắt. Tôi gào lớn: Mẹ ơi.
Mẹ không xoay đầu lại được, nhưng tròng mắt mẹ chuyển về phía tôi. Tôi biết mẹ nghe thấy tôi gọi, tôi biết mẹ đang nhìn tôi.
Các bác sĩ cần kiểm tra kĩ lưỡng hơn tình trạng của mẹ, nên tôi được mời ra bên ngoài chờ. Tôi bấy giờ mới phát hiện ra mặt mình đầy nước. Vốn định rửa mặt rồi gọi cho anh chị thì điện thoại của tôi reo vang.
Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại: 12 giờ 01 phút. Số điện thoại gọi đến có mã vùng Indo.
- Thanh Vũ, tìm thấy ba rồi! Đúng là ba em ạ!
Chỉ hai câu ngắn ngủi ấy đã chấm dứt hoàn toàn mười ba ngày đen tối trong lịch sử gia đình tôi.
Ngày thứ mười bốn
Ba tôi thì ra bị nước biển dạt vào một hòn đảo, sau đó được một ngư dân cứu. Ngư dân này là một người Trung Quốc nhập cư bất hợp pháp, tiếng Indo không sõi lắm, lại không biết đọc nên không hay biết gì về chuyện máy bay rơi. Ba tôi bị thương ở chân, nhiễm trùng nặng, tỉnh được mấy lần nhưng không có cách nào giao tiếp được. Còn ngư dân kia thì không có tiền, cũng không có thẻ căn cước nên không dám đưa ba tôi đến bệnh viện. Việc kiểm soát ngư dân đánh cá chui chính phủ Indo cũng không làm chặt chẽ lắm nhưng lão ngư dân này vẫn sợ chính phủ “sờ gáy” nên che giấu bản thân rất tốt.
Nếu không phải có fan của Bình Bình tình cờ chụp được tấm hình của ba vào ngày thứ tám khi ông tỉnh táo được một chút, cố bò lên boong tàu ngồi, và nếu không có đội tìm kiếm ra sức làm việc thì hẳn là không có cơ hội tìm thấy ba tôi rồi. Bởi vì khi được tìm thấy, ba tôi đã rơi vào tình trạng nhiễm khuẩn huyết vô cùng nghiêm trọng. Thật may vì được đưa đến bệnh viện kịp thời. Bác sĩ nói, chỉ chậm thêm vài giờ nữa e rằng điều chúng tôi sợ nhất đã xảy ra.
Ngày thứ hai mươi bốn
Tôi bật màn hình chat Skype cho mẹ. Mẹ tôi vẫn nằm viện để phục hồi chức năng, ba tôi thì mới được rời phòng hồi sức cấp cứu, bác sĩ nói phải theo dõi thêm vài hôm mới cho xuất viện, về nước được. Hình ảnh của ba tôi hiện lên to uỳnh trên máy tính. Sống mũi tôi chợt cay xè, còn mẹ thì bật khóc. Đệ