
【12. 07 nhân vật
Bước vào văn phòng
mỗi sáng thứ hai tâm trạng của tôi luôn không tốt, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên là bị ông chủ gọi đến giáo huấn một phen, nói rằng nội dung của bản
thảo không giống như đã định, thúc giục bản thảo, kiểm tra bản thảo, anh ta vẫn
đang lo liệu chính sách “Đại bổng gia kim nguyên” (nói trắng ra, là một tát vào
mặt của cái giá để được ăn ngọt), ngoại trừ việc gật đầu, một câu dư thừa tôi
cũng không nói.
Bỗng nhiên tôi nghĩ
tới từ “nhân vật” này, mỗi người trong chúng ta, mỗi ngày đều đóng những vai
diễn khác nhau, sinh sống trong cùng một thế giới nhưng thật ra lại khác biệt.
Ở trước mặt cha mẹ là đứa bé không kiên nhẫn nhưng vẫn duy trì nụ cười trên
môi, ở trước mặt ông chủ là cấp dưới dám tức giận lại không dám nói, ở trước
mặt bạn bè muốn kể khổ nhưng cuối cùng thường hay lựa chọn giả dạng thành đứa
ngốc như không có việc gì, ở trước mặt người yêu… Ồ, tôi không biết, tôi nghĩ
tạm thời tôi không có tư cách phát biểu ý kiến. Tóm lại, chúng ta không ngừng
thay đổi thân phận, quan niệm ngày càng giả dối, nhưng hành động càng ngày càng
chân thật, thậm chí ngay cả khi cô đơn cũng không nhịn được mà tự mình đóng một
vai để làm hài lòng bản thân - Trời à, tôi bỗng nhiên phát hiện, đối với người phụ
nữ 30 tuổi mà nói đúng là chuyện rất bình thường, nghe ra có phải thật đáng
buồn hay không?
Chẳng qua, tôi sợ
rằng ngay cả thời gian bi thương cũng không có, đã mười giờ, nếu tôi không bắt
đầu làm việc nên làm thì sẽ có người muốn giết tôi. Không biết có phải là vì
trời mưa cho nên tôi đặc biệt oán than…
Hãy để mưa trút
xuống đi…
Alpha】
Lương Kiến Phi xê
dịch đôi chân, cô chần chờ một giây đồng hồ, sau đó ấn nút “Đăng bài viết”, màn
hình máy tính đầu tiên trở nên trắng xoá, sau đó là những dòng chữ cô vừa gõ
vào liền xuất hiện trên nền trắng của màn hình, phía trên cùng bài viết có một
hàng chữ phông lớn in đậm màu đen: Nhân vật.
Cô không nhớ được
khi nào thì bắt đầu nổi lên loại phong trào kết giao bạn bè trên trang web,
những người quen thuộc và không quen thuộc đã từng xuất hiện trong cuộc sống
của cô bắt đầu giống như bầy ong bay về tổ, đến hộp thư của cô mà yêu cầu thêm
bạn. Sau khi trải qua cảm giác mới mẻ ban đầu, cô không hề vì “Cửu biệt
trọng phùng*” mà thấy vui sướng, ngược lại càng buồn hơn như là mất đi, nhớ
lại tất cả quá khứ, cô cảm thấy thời gian trôi qua còn nhanh hơn sự tưởng tượng
của cô.
(*) xa cách nhiều
năm nay được gặp lại
Năm nay bước vào
tuổi ba mươi, cô bắt đầu viết nhật ký trên Internet. Cô chưa từng viết qua nhật
ký, lúc cô vẫn là một thiếu nữ, xung quanh đều là những cô gái có đầy tâm sự
trong cõi lòng dùng đủ loại sổ tay đa dạng ghi chép lại “Từng li từng tí về
cuộc sống”, nhưng cô không có loại tâm tình này, khi đó cô đang bận rộn trải
nghiệm một loại khác của đời người từ những cuốn sách, căn bản không có thời
gian để ghi lại cho chính mình. Bây giờ, những cô gái năm đó vội vàng trở thành
người vợ, người mẹ, họ cần phải đóng vai cho từng nhân vật thật tốt, chỉ có cô
còn rất nhiều thời gian cho bản thân, dùng lời của một người bạn tốt nào đó mà
nói chính là: nếu không viết một cái gì đó dường như là một sự lãng phí.
Cô không biết có bao
nhiêu “bạn bè” sẽ thật sự đọc “nhật ký” của cô, nhưng cô không thèm để ý, dù
sao cũng không phải viết cho người khác xem, đây chỉ là một loại phản ứng với
cuộc sống, có cay đắng có ngọt ngào, cô cần nói ra cảm nhận ở trong đáy lòng mà
thôi.
Cô là một trong số
ít người không dùng tên thật trên trang web, cho nên bản thân cảm thấy kỳ quái
với việc bạn cũ “thất lạc” nhiều năm làm sao ở giữa “biển người mênh mông” mà
tìm được cô, chẳng lẽ là vì cô đăng lên ảnh chân dung sao?
“Làm sao có thể
được!” Chị họ của cô Thang Dĩnh nói.
“?”
“Nguyên lý này rất
đơn giản, chính là em cùng một số người trở thành “bạn thân”, những người này
với những người khác trở thành “bạn thân”, vì thế những người khác đó có thể
theo những người này là tìm được em rồi.”
Lương Kiến Phi nghe
ra thì choáng váng đầu óc, nhưng mà cuối cùng cô vẫn miễn cưỡng chấp nhận cách
nói của chị họ: nói cách khác, càng ngày càng nhiều người sẽ lần theo đó mà tìm
được cô.
Nghe ra rất… khủng
bố!
Có đóng trang web,
cầm lấy tách cà phê màu đỏ thẫm uống ừng ực mấy ngụm, rồi mới đi đến kết luận
quyết tâm vào cơn mưa phùn của buổi sáng đầu đông mà đến “Công ty xuất bản biên
tập” làm tròn vai diễn này.
Cô nhìn chằm chằm
vào lịch để bàn đặt cạnh màn hình máy tính, cô hít sâu một hơi rồi cầm lấy điện
thoại ấn xuống một dãy số, trong thời gian chờ đợi hơn mười giây, cô thử thuyết
phục bản thân dùng một giọng điệu ôn hoà để bắt đầu cuộc trò chuyện này.
“A lô?” Một giọng
nam trầm thấp từ đầu dây điện thoại bên kia truyền đến.
“Xin chào,” cô cố
gắng làm cho tiếng của mình như đang mỉm cười, “Xin hỏi bản thảo viết thế nào
rồi?”
“…” Đối phương trầm
lặng một hồi.
“Tuần trước và tuần
trước nữa tôi đều nhắc nhở anh, về chuyện xuất bản truyện ngắn cho công ty của
chúng tôi để đăng lên bản tạp