
chí số tới, tôi nghĩ tôi đã nói qua với anh, ngày
nộp bản thảo là…” Cô đưa tay kéo lịch để bàn qua, xác nhận thời gian, “Bản in
tuần thứ ba, cũng chính là ngày mốt.”
“À,” tiếng của người
đàn ông mang theo giọng mũi dày đặc, “Tôi sẽ cố gắng.”
Kiến Phi mấp máy
môi, tiếp tục duy trì giọng điệu lịch sự: “Không phải cố gắng, mà nhất định
phải giao bản thảo đúng thời gian.”
“Ừm…” Người đàn ông
lơ đãng.
Cô bắt buộc chính
mình không được ném điện thoại.
“Đúng rồi…” Người
đàn ông bỗng nhiên trở nên nghi ngờ.
“?”
“Cô là ai?”
“…”
Sóng điện từ của hai
bên quả nhiên có bầu không khí đọng lại trong khoảng thời gian ngắn, dù cho cơn
mưa mùa đông ở ngoài cửa sổ lạnh đến trong xương cốt, nhưng mà tiếng cười cũng
lạnh lẽo kia có thể phát ra từ nơi sâu nhất trong cổ họng -
“Ha ha, ha ha…”
“Lương Kiến Phi?...”
“Ừ… anh nói đi.” Lúc này đây, âm thanh của cô từ chỗ sâu nhất của xoang mũi
vọng lại.
“Mua cho tôi hai chén mì vằn thắn nhỏ, tốt nhất là đưa đến trước mười một
giờ.”
“…” Cô há hốc miệng, nhưng sợ rằng sẽ mắng chửi người, vì thế cô lại bắt
buộc chính mình ngậm miệng lại.
“Cô còn bốn mươi phút. Gặp lại sau.” Giọng nói của anh thật sự nghiêm túc
giống như vừa tuyên bố một mệnh lệnh.
Cúp điện thoại, Kiến Phi càng thấy tâm tình suy sụp hơn. Đấu tranh vài
phút, cô vẫn đứng lên, mặc áo khoác ngoài, trên lưng đeo ba lô rồi mở cửa xông
ra ngoài.
Đầu dây bên kia là người đàn ông tên Hạng Phong, các nhà bình luận sách đều
nhất trí cho rằng bây giờ anh là một trong những nhà văn nổi tiếng của dòng
tiểu thuyết trinh thám, vô số sự nhiệt tình của độc giả cũng gián tiếp chứng
minh cho điểm này rồi. Mấy năm gần đây, mỗi một quyển sách của anh đều lọt vào
top 10 của bảng xếp hạng doanh số bán hàng, xứng với cái tên tác giả bán chạy
nhất.
Thông thường, mối quan hệ giữa tác giả và biên tập rất tế nhị, đặc biệt là
tác giả bán chạy nhất, bọn họ là một công ty xuất bản luôn cố gắng phấn đấu.
Lúc Hạng Phong còn chưa có tên tuổi, ông chủ của Kiến Phi tại công ty xuất bản
này có con mắt tinh tường nhận thức anh hùng, mặc dù xuất bản một hai quyển rồi
vẫn không có tiến triển, nhưng ông chủ không bỏ cuộc. Ngay sau đó, nhà văn trẻ
tuổi, năm ấy hai mươi tám tuổi, nhờ vào phần thứ ba của bộ tiểu thuyết mà có
được mức độ yêu thích chưa từng gặp trước đây trong giới tiểu thuyết trinh
thám. Năm, sáu năm tiếp theo, sách của anh dần dần đã cố định với đại danh từ
tiểu thuyết bán chạy nhất, bản thân anh cũng trở thành nhà văn viết truyện
trinh thám đứng đầu trong việc đặt hàng. Điều đáng mừng chính là anh không lộ
ra khuôn mặt vụ lợi, ngoại trừ thỉnh thoảng giao bản thảo cho một số chuyên mục
ở bên ngoài, tất cả tác phẩm đều uỷ thác tại công ty xuất bản của Kiến Phi, hơn
nữa theo như cô biết anh chưa bao giờ yêu cầu tăng cao tiền bản quyền tác giả.
Ở trong mắt ông chủ, anh là một tác giả đáng tin cậy, trong mắt giám đốc là
lợi ích lớn nhất của công ty, nói không chừng ở trong mắt của độc giả là “Thần”
- nhưng Kiến Phi muốn nói là, cô không thích anh, tuyệt đối không!
Cần gạt nước không biết có phải là do quá lâu năm mà âm thanh gạt nước trên
kính xe phát ra tiếng “xèo xèo”, không đến mức chói tai, nhưng vẫn khiến cho
người ta cảm thấy khó chịu khó mà nói ra. Khi Lương Kiến Phi đang chờ đèn đỏ
thì cô gọi một cuộc điện thoại, là gọi đến cho ông chủ cửa hàng vằn thắn nằm
gần khu nhà ở của Hạng Phong, cô cũng không nói mình là ai, chỉ nói muốn ba
chén vằn thắn nhỏ, đối phương không biết có nghe rõ hay không, qua loa vài câu
rồi cúp máy. Cô lái chiếc xe SUV màu xanh đậm trong cơn mưa đang bao phủ thành
phố, cứ như vậy trong nháy mắt, cô giống như không biết mình cuối cùng đang làm
gì để tồn tại trong một thành phố lớn như vậy, cô cảm thấy bản thân như một hạt
bụi khiêm tốn mà thôi, thế nhưng trong đáy lòng cô có một âm thanh, chỉ bảo cô
đi về phía trước, không thể lùi bước.
Chiếc xe SUV đậu bên cạnh một hẻm nhỏ dơ bẩn, trong chỗ rẽ có một cửa hàng
thức ăn, Lương Kiến Phi hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với ông chủ đang ở trước
cửa hàng đối diện, ông chủ ngẩng đầu lên, để cho cô gái nhỏ đưa tới ba túi đồ ăn
- đúng là vằn thắn mà cô muốn. Lương Kiến Phi chuẩn bị sẵn tiền lẻ giao cho cô
gái kia, tay cô gái bởi vì cái lạnh đầu đông mà đã rét cóng có chút đỏ lên,
khiến cho người ta thấy đau lòng, cô lộ ra nụ cười bày tỏ sự cảm kích vừa nói
“Cám ơn”, cô gái cũng gật đầu, nhưng vẻ mặt lại không phân rõ là niềm nở hay là
vẫn còn tê liệt.
Lương Kiến Phi một lần nữa đạp chân ga lên đường, cô nhanh chóng đến nơi,
là cao ốc có hai toà nhà đứng song song cạnh nhau, cô chạy xe vào ga ra trong
lòng đất, mười phút sau cô xuất hiện trước cửa nhà Hạng Phong.
“Đến đây…” Bên trong cánh cửa có một âm thanh nặng nề vang ra.
Qua một hồi lâu cửa mới được mở ra, lúc Lương Kiến Phi ngẩng đầu thì không
khỏi ngây người - giờ phút này, nhà văn bán chạy nhất nổi tiếng của chúng ta
đang bao bọc một tấm chăn lông rất dày trên người, đôi mắt anh sưng phù biến
thành màu đen, trong mắt tràn ngập tơ máu, râu ria dưới