
trên thực tế không có tuổi trẻ như vẻ bề ngoài.
"Tiểu nha đầu thật biết nói chuyện. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?" Cô ấy rít thêm một hơi thuốc, nhẹ nhả khói ra.
Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, rút ra một tập chi phiếu để trên mặt bàn, lấy tay đè lại.
"Tôi muốn hướng cô, mua một người."
Thi phu nhân lấy ngón tay vờn làn khói một chút, sau đó dường như không có
việc gì chạm vào đôi môi đỏ mọng, khanh khách cười: "Tiểu nha đầu nói
ngu ngốc cái gì vậy. Tôi thấy cô phí tâm tư tìm được số điện thoại riêng của tôi nên mới đi gặp mặt cô một chút, cũng không phải là tới nghe cô
nói sảng." Cô ấy nháy mắt một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào Diệp Thiên
Tuyết.
Diệp Thiên Tuyết bất động.
"Thi Yến Hàn, tôi biết, cô có thể giúp tôi." Cô nhìn ánh mắt của Thi phu nhân, nhẹ giọng nói, "Tôi cầu cô, giúp tôi."
Thi phu nhân cuối cùng cũng thu ánh mắt lại cũng không có ý cười chân
thành, bí hiểm đứng lên. Lúc cô ấy không cười, sự ngả ngớn quanh người
biến mất, ngược lại có vài phần khí chất uy nghiêm.
"Cô biết tên
này, như vậy, sẽ không phải là nghe được từ đám người trung gian." Cô ấy nắm làn khói, nhìn Diệp Thiên Tuyết, "Tôi rất ngạc nhiên, cô từ đâu mà
biết cái tên này."
Diệp Thiên Tuyết gục đầu xuống: "Tôi nói cô cũng sẽ không tin."
"Phải không?" Cô ấy hỏi lại, "Cô không nói, tôi đối với cô một chữ cũng không tin."
Diệp Thiên Tuyết thở dài: "Cô tin tưởng người khác có kiếp trước sao? Tôi kiếp trước có quen biết cô."
Thi Yến Hàn rõ ràng run rẩy một chút, cuối cùng miễn cưỡng nói: "Quả nhiên
là không thể tin." Nói xong, lấy từ trong hộp thuốc lá ra một điếu
thuốc, chỉ nhìn khói nhẹ lượn lờ, cũng không nhả ra.
Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ấy, trong lòng thở dài.
Cho dù nói ra sự thật, cũng không có ai tin, không phải sao?
Cô nhớ rõ Thi Yến Hàn. Đời trước, hai người cũng từng có một đoạn thời
gian lui tới. Chẳng qua cái thời điểm kia, cô là khách hàng vội vã tìm
thuốc phiện, mà Thi Yến Hàn là người tình của trùm thuốc phiện, sau lưng cũng từng khuyên cô tốt nhất nên cai nghiện.
Cô nhớ rõ Thi Yến
Hàn khi nói lời này, buồn bã —— tôi muốn trở về cũng không được, nhưng,
cô còn có cơ hội, nghe tôi khuyên một câu, đi trại cai nghiện đi.
Lúc ấy cô không nghe, vẫn như trước trầm mê trong khoái hoạt kia không thể tự kiềm chế.
Cho đến một lần, ngẫu nhiên bị cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt địa bàn, cô
trơ mắt nhìn Thi Yến Hàn chết trong lòng mình, ánh mắt bi thương trước
khi chết cùng thỉnh thoảng sám hối làm cho cô cuối cùng cũng hiểu khắc
sâu cái cảm giác bi ai khi muốn quay đầu mà không thể quay đầu.
Sau đó, quyết định quyết tâm cai nghiện, tự mình đến trung tâm cai nghiện.
Lại sau đó, chết một cách không rõ ràng, trả giá để lựa chọn trọng sinh.
"Tôi là nói đùa." Nhìn bộ dạng Thi Yến Hàn thất thần, Diệp Thiên Tuyết cuối cùng nói như vậy.
Cô biết, nếu kiếp này quỹ đạo cuộc đời mình đã xảy ra biến hóa, mình cùng
Thi Yến Hàn, trên thực tế là không còn cùng xuất hiện. Mình không có
năng lực cứu cô ấy, chỉ có thể lựa chọn không nhìn tới.
Bất lực, cho nên không nghe không xem không nghĩ.
Thi Yến Hàn đáp lại cô một cái mỉm cười quyến rũ.
"Tiểu nha đầu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Tôi vừa mới nói không có sai, tôi chính là muốn mua một người." Diệp Thiên
Tuyết trả lời, kiên định kiên quyết, "Tôi muốn một người phụ nữ lai lịch trong sạch dung mạo xinh đẹp, đi làm người tình của một người."
Thi Yến Hàn dường như cũng không kinh ngạc, ý bảo cô tiếp tục nói tiếp.
Diệp Thiên Tuyết liền hơi cúi đầu, nói ra ý nghĩ của của mình.
"Tôi muốn một người phụ nữ như vậy, dung mạo xinh đẹp, khéo hiểu lòng người, nguyện ý cùng người phụ nữ khác cướp đoạt một người đàn ông. Cô ta phải có khả năng nhận được cuộc sống hậu đãi của một người tình, cuối cùng
lúc rời đi, tôi sẽ dâng tặng một số tiền."
Thi Yến Hàn nhẹ giọng thở dài, giống như tháng năm gió mưa chìm nổi, "Tiểu nha đầu, cô muốn làm gì?"
Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn cô ấy, mỉm cười, khóe mắt dường như hiện lên trong suốt, "Tôi muốn cái gì, tôi cũng không biết."
Thi Yến Hàn phất phất tay, mệt mỏi vô lực, "Tiểu nha đầu, tôi biết cô có
chuyện của cô, tôi cũng không hỏi thăm. Nhưng, thẳng thắn mà nói, vì sao người phụ nữ kia, liền nguyện ý vì một người đàn ông mà đi lục đục với
nhau? Muốn dỗ đàn ông bỏ tiền ra, cũng không cần cố sức như vậy. Quan
tâm làm gì chuyện người đàn ông kia có người đàn bà khác hay không, chỉ
cần hắn đưa tiền là đến."
Diệp Thiên Tuyết cười: "Đúng là như thế. Nhưng, tôi không cần người như vậy."
Thi Yến Hàn nhìn cô, bỗng nhiên cười ha hả, người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm cô ấy.
"Tiểu nha đầu thật sự là..." Cô ấy oán trách , "Tôi có thể tìm được người như vậy, nhưng, chuyện này muốn chính cô đi cùng nói chuyện với cô ta. Cô
ta đồng ý, thì tốt, không đồng ý, vậy cô phải tìm cách. Liền lấy câu
chuyện của cô, xem có thể đả động cô ta hay không."
Diệp Thiên
Tuyết vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười, nháy mắt mấy cái: "Thật ra, chỉ
cần tìm đến đây người phụ nữ đủ xinh đẹp không phải người ngốc nghếch,
tôi cuối cùng sẽ có biện pháp làm cho cô