
iểu Tuyết, chị hôm nay có
chút không bình thường, trước kia đều là hùng hồn sai khiến em, hôm nay
sao lại có thể nhờ em giúp đỡ?"
Diệp Thiên Tuyết bật cười, gõ gõ
đầu của hắn: "Được, Ngụy Vũ Tiểu Bàn, đối với cậu khách sáo một chút cậu còn thắc mắc sao? Có phải dù thế nào chị cũng phải đánh cậu, cậu mới
cảm thấy hài lòng hay không?"
Ngụy Vũ cười hì hì: "Chị Tiểu
Tuyết, chị dịu dàng em không quen thôi. Nhưng mà như vậy rất tốt, rất
tốt, anh Tằng Hàm nhất định rất thích."
Bị Diệp Thiên Tuyết vừa nhéo vừa gõ vào đầu mới liên tục cầu xin tha thứ.
Một lát sau, hai người náo loạn xong, hắn mới hỏi: "Chị Tiểu Tuyết, phải
giúp việc gì, chị cứ nói." Vỗ vỗ ngực "Em làm việc chị cứ yên tâm".
Diệp Thiên Tuyết nhìn nhìn góc, Liễu Phỉ Phỉ vẫn ngồi ở chỗ kia như trước,
dáng vẻ dịu dàng nhút nhát, có cậu bé đi qua đã sinh lòng thương tiếc,
chẳng qua là còn chưa dám tùy tiện nói gì.
"Giúp chị trông coi cô ta." Cô chỉ chỉ Liễu Phỉ Phỉ, nói với Ngụy Vũ, "Cậu cũng biết, cha chị
đã độc thân vài năm nay, nhiều phụ nữ đều tìm cách tiếp cận, việc
này..."
Cô không nói bao nhiêu, Ngụy Vũ đã ngầm hiểu, cười nói:
"Chị Tiểu Tuyết, chị yên tâm, em nhất định sẽ trông coi cô ta gắt gao,
không cho cô ta ở đây gây ra một chút khác thường nào." Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, rũ mắt xuống: "Không, không cần như vậy." Cô cắn môi, lộ ra vẻ mặt nhu nhược hiếm thấy, "Mẹ cô ta hiện tại ở trước mặt cha chị rất
được cưng chiều, nếu cô ta trở về nói gì đó, ngược lại là chị không
đúng."
Trước đây chưa bao giờ biểu lộ ra con người yếu ớt như
vậy, làm cho Ngụy Vũ Tiểu Bàn nhìn thấy mà trong lòng đau xót, vội vàng
đồng ý: "Chị Tiểu Tuyết, chị đừng như vậy, chị muốn em làm gì em sẽ giúp nhất định không nói hai lời."
Diệp Thiên Tuyết cười nhợt nhạt,
trên tay động tác lại không chút khách sáo, vỗ một cái lên đầu của hắn
nói: "Chị còn chưa tới lúc cần cậu đồng tình. Cô ta muốn làm gì cậu cũng đừng ngăn cản cô ta, nếu muốn làm quen người nào cũng giúp đỡ giới
thiệu một chút." Liếc nhìn Tằng Hàm đang bị đám người vây quanh trên một cái ghế, ý cười nhẹ nhàng: "Tằng Hàm chắc là cũng rất vui khi quen bạn
mới."
Ngụy Vũ lắc lắc đầu, tạm dừng động tác: "Đợi chút, em cần chỉnh lý lại một chút."
"Ý của chị, là cho em giới thiệu anh Tằng Hàm làm quen với cô ta?" Ngụy Vũ từ từ nhắm hai mắt nghĩ nghĩ, mở to rồi lại híp mắt lại hỏi, "Chị chẳng phải là không thích anh Tằng Hàm cùng cô gái khác..."
Lời còn
chưa dứt, đã bị Diệp Thiên Tuyết vỗ một cái vào đầu: "Quên đi, Tằng Hàm
cùng người nào kết bạn, làm sao chị có thể quản ."
Cúi đầu cười,
sau đó thu lại ý cười, Diệp Thiên Tuyết thở dài nói: "Nếu không phải vì
muốn biết thêm vài người bạn, cô ta cũng sẽ không theo ta đến đây, đi
theo Tằng Hàm, cũng biết thêm nhiều người."
Nhìn Ngụy Vũ dường
như còn muốn nói gì đó, Diệp Thiên Tuyết lôi kéo hắn hướng Liễu Phỉ Phỉ ở bên kia chạy nhanh tới, không cho hắn nói cái gì nữa.
Bên kia
Ngụy Vũ còn chưa hiểu, bên này Liễu Phỉ Phỉ dường như đang muốn cùng
người khác nói chuyện, không ngờ Diệp Thiên Tuyết lại đi tới, còn lôi
kéo một tên đen mập mạp, tươi cười trên mặt nhìn thế nào cũng thấy đáng
ghét: "Nghĩ bên cạnh cô cũng không có người tán gẫu, tôi tìm người đến
cùng cô. Đây là Ngụy Vũ, mọi người ở đây đều quen biết hắn. Nếu muốn
biết thêm vài người, tìm hắn là thích hợp nhất."
Liễu Phỉ Phỉ
nhìn thân hình khó coi của Ngụy Vũ đã cảm thấy không vui muốn nhíu mày,
nhưng nghĩ đến lời dặn dò lúc trước của mẹ, mình nhất định phải làm quen với vài người để lại ấn tượng tốt với bọn họ, vội vàng lộ ra khuôn mặt
tươi cười e lệ: "Cảm ơn, chị... Không, chị Diệp."
Diệp Thiên
Tuyết cười nheo mắt lại cực vì thích ý: "Ngụy Vũ, cậu không được ăn hiếp cô ấy, nhất định phải giúp cô ấy quen thêm vài người bạn." Ánh mắt
dường như vô tình liếc qua Tằng Hàm đang bị mọi người khiêu khích uống
thêm một chai.
Ngụy Vũ ngầm hiểu, vỗ bộ ngực cam đoan, Diệp Thiên Tuyết lấy cớ muốn đi ra ngoài hít thở không khí, rời khỏi phòng.
Đứng ở trên hành lang, hít sâu một hơi, trái tim Diệp Thiên Tuyết bắt đầu
đập dữ dội từ khi nhìn thấy Ngụy Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh một chút.
Cô vẫn nghĩ, cô gái áo đen nhỏ bé gầy yếu kia chỉ là vui đùa, ai có thể
nghĩ đến, nháy mắt, thật sự có thể trở về mười năm trước?
Sự oán
hận này dường như muốn xé rách linh hồn, cho dù có thêm thân thể, cũng
không có yếu bớt chút nào, ở trong thân thể tả xung hữu đột, làm cho cô
đau đớn muốn kêu rên.
Ai có thể thấu hiểu được sự đau khổ khi bị người thân của mình phản bội?
Tất cả dịu dàng đều là giả dối, tất cả những đau khổ của chính mình đều bị cái gọi là người thân một tay tạo thành.
Diệp Thiên Tuyết âm thầm xiết chặt nắm đấm, ngẩng mặt nước mắt tuôn rơi.
Nàng cắn răng, thấp giọng tàn nhẫn kêu: "Tuyệt đối không tha thứ. Cho dù xuống địa ngục, cũng không buông tha."
Có một thiếu niên bên cạnh cô hình như là nghe được cái gì đo, kinh ngạc liếc nhìn cô một cái.
Diệp Thiên Tuyết không chú ý tới người khác, cứ thế tự lau đi nước mắt, lại
lần nữa biểu lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi vào p