Teya Salat
Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324485

Bình chọn: 8.00/10/448 lượt.

Tôi họ Đậu, tên chỉ có độc một chữ Phù1.

Tôi cho rằng, bố muốn dùng cái tên "bốc mùi" này để rèn luyện, giúp tôi có

được sức chịu đựng tâm lý mạnh mẽ cũng như khả năng chống chọi với những đòn

công kích từ bên ngoài. Ông cũng không hề uổng công vô ích. Ít ra hồi học lớp

Ba, tôi đã vô số lần giành được danh hiệu cao quý, ấn tượng - Hổ cái.

Năm nay là năm Dần, cũng là năm bản mệnh của tôi.

Giờ sinh của tôi là lúc O giờ O phút O giây ngày mùng Một Tết.

Thế mà bố mẹ tôi cũng chẳng có thời gian chúc mừng thời khắc quan trọng này

của cô con gái hai mươi bốn tuổi đời.

1 “Đậu Phù” tiếng Trung đọc là “Dòu fú”, gần giống với âm đọc của từ “Đậu

hủ” là “Dòufu”. Mà từ “Hủ” lại có nghĩa là thối nát, vì vậy nhân vật cảm thấy

cái tên Đậu Phù của mình rất tồi tệ, khiến bản thân phải chịu nhiều đả kích từ

những người xung quanh mà rèn luyện được khả năng chịu đựng và tinh thần phản

kháng mãnh liệt ngay từ bé.

Họ dành cả kỳ nghỉ Tết theo đoàn du lịch đi châu u nửa tháng. Như thế cũng

tốt, họ khỏi phải khổ sở chen chúc xe cộ mấy ngày Tết.

Trong lúc những người dẫn chương trình chào xuân đang nhiệt tình, hào hứng

đếm ngược, tôi vừa lẩm nhẩm một khúc nhạc vui vẻ vừa thay bộ nội y màu đỏ mua ở

siêu thị, soi mình vào chiếc gương đặt trong căn hộ nhỏ chỉ có một phòng ngủ và

một phòng khách, ưỡn ẹo với các tư thế khác nhau.

Cũng trong thời khắc đó, bên ngoài cửa sổ rền vang tiếng pháo nổ, phá tan cảm

hứng tạo dáng của tôi.

Ngoáy ngoáy lỗ tai, tôi quay người lại, sau đó giật nảy mình.

Ở chỗ bộ sofa đang bày đầy các loại đồ ăn vặt bỗng xuất hiện một thằng bé

chừng bảy, tám tuổi, mặc trên người bộ quần áo bông màu đỏ pha vàng vô cùng vui

mắt, chắp hai tay sau lưng, đứng đó đầy oai vệ. Nó có cặp lông mày rậm, đôi mắt

to, trông khỏe mạnh hoạt bát, cực kỳ đáng yêu.

Vậy là, tôi đứng ngây ra đó với bộ nội y màu đỏ sẫm trên mình.

Đây là tầng chín, các cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, hơn nữa đều là loại

hai khóa chống trộm. Theo cách người ta hay nói, thì đến con ruồi cũng không lọt

qua được. Vậy thằng bé đang đứng sờ sờ trước mặt tôi đây ở đâu ra?

Trong tình huống kỳ lạ này, tinh thần mãnh hổ được hun đúc bấy lâu nay của

tôi đã thật sự phát huy tác dụng. Tôi ngẩng cao đẩu, ưỡn ngực, hít sâu, giọng

nói kiên định, hỏi:

- Ngươi là yêu nghiệt phương nào?

Thằng bé nghe xong, nhíu cặp lông mày đen nhánh nói:

- Hãy cùng ta về nhà! - Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng khiến lòng tôi mềm

nhũn.

Lúc này, tôi đã bước đầu nhận định sinh vật trước mắt không phải yêu nghiệt

quái quỷ gì mà là người ngoài hành tinh. Tự nhiên tôi nghĩ mình không thể thua

kém khí thế so với nó, dù có làm mất mặt loài người, cũng không được tỏ ra vô lễ

gây ảnh hưởng xấu đến danh dự của đất nước Trung Hoa. Thế nên tôi lạnh lùng hứ

một tiếng:

- Xin lỗi. Tôi không quen biết cậu. Khổng Tử từng nói, không được để người lạ

vào nhà, cũng không được vào nhà người lạ. Thế nên mời cậu mau rời khỏi đây, nếu

không thì đừng trách tôi "tiên lễ hậu binh" *1, không khách sáo với cậu.

Thằng bé nghiêng đầu, chớp chớp mắt, vừa như có chút bối rối lại vừa như đã

hiểu. Nó nhảy phóc lên tay vịn ghế sofa, động tác vô cùng nhanh nhẹn, uy phong,

sau đó, dùng cặp mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào tôi mà nói:

- Hóa ra đúng là em chẳng nhớ gì cả. Quả nhiên Diêm Vương đã không lừa

ta.

1 Tiên lễ hậu binh: Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục, sau đó mới dùng

đến vũ lực để áp chế.

Nói đến đây, nó khẽ thở dài. Dáng vẻ đăm chiêu, u buồn kiểu người lớn của cậu

nhóc lập tức làm sống dậy tình mẫu tử tiềm tàng trong tôi. Không nén được lòng

mình, tôi xoa lên cái đầu rậm tóc của nó, không ngờ nó lại tránh né.

Bàn tay nó muốn hất tay tôi ra, tay nó không hề yếu chút nào:

- Đầu của ta, sao có thể tùy tiện sờ như vậy?

Tôi chộp lấy bàn tay nóng như lửa của nó, bực tức nói:

- Cái đầu cậu chứ có phải là cái mông hổ đâu?

Thằng bé cũng tức tối, lông mày dựng lên, còn mắt thì trợn ngược:

- Chỗ nào của hổ cũng không được tự tiện sờ vào.

Đúng là vừa tức vừa buồn cười, tôi đột nhiên ra tay, véo vào hai bên má thằng

bé, lắc mạnh:

- Chị đây không chỉ sờ mà còn véo nữa. Cậu định thế nào? Định cắn chị đây

chắc?

Sau đó, thằng bé cắn tôi thật...

Thằng bé ngoảnh đầu, hai hàm răng sữa đều tăm tắp của nó in dấu sâu hoắm trên

mu bàn tay, khiến tôi đau đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa.

Ngay sau đó, thằng bé lại nói mấy câu làm tôi không khóc nổi nữa:

- Giờ trên cơ thể em đã có dấu tích của dòng tộc ta. Đợi đến lúc thời cơ chín

muồi, em sẽ đi đến chỗ Diêm Vương bỏ kiếp luân hồi, cùng ta quay về thiên

giới.

Tôi quay cuồng nhìn sinh vật lạ có bộ dạng nghiêm túc trước mặt, dè dặt

hỏi:

- Mẹ cậu họ gì?

- Dòng tộc của ta không có họ. Sau này, em ắt sẽ nhớ ra tên của mẫu thân. Bây

giờ, ta có nói nhiều cũng vô ích. À đúng rồi. Mẫu thân ta cũng chính là mẹ chồng

của em, bởi thế em nên hỏi rằng mẹ chúng ta họ gì?

Mẹ chồng?

Trời đất! Là chồng nhóc con ư? Vợ lớn chồng bé sao?

- Để thuận lợi cho việc sống hòa hợp sau này, ta nghĩ cần thiết phải nói sơ

qua tình hình. -