
xin mời đi theo tôi." Tiểu thư
tiếp đón nắm chặt mỗi phút mỗi giây nhìn người đàn ông anh tuấn mê người này. Vương Thế Chiêu, trưởng công tử của tập đoàn Thiên Vương, nổi danh phong lưu phóng khoáng như Đông thiếu, cho tới bây giờ chỉ có thể quan
sát xa xa từ trên báo chí tạp chí truyền thông. Hiện tại có cơ hội tiếp
xúc gần gũi, khiến cô phát hiện hắn còn anh tuấn hấp dẫn hơn trong hình. Tại trên người của hắn, dung hợp thân sĩ của đàn ông nước Anh, lãng mạn của đàn ông nước Pháp, nhiệt tình của dằn ông Italy, lại kiêm thêm thận trọng dè dặt của đàn ông Trung Quốc, thật sự là làm phái nữ không tự
chủ được ái mộ.
Thang máy đi lên lầu cao nhất, trái tim của tiểu thư tiếp đón cũng thình thịch nhảy loạn như nai con.
Mỉm cười lễ độ, khi thang máy đạt tới lầu cuối, phút chốc sắp bước ra thang máy, Vương Thế Chiêu nhẹ giọng nói với tiểu thư tiếp đón: "Em cười lên, rất giống người anh thích nhất, rất ôn nhu, em phải giữ vững nụ cười
như thế nha."
Nói xong, đầu hắn cũng không hề xoay lại ra khỏi
thang máy, để lại tiểu thư tiếp đón trong thang máy vì một câu nói không rõ hàm nghĩa của hắn mà cười khúc khích.
"Vương Thế Chiêu này
đúng là có tiền vốn làm hoa hoa công tử (play boy), chỉ tiếc, so với em
còn hơi thua một bậc." Một phòng khác, Đông Trẫm nương nhờ trong phòng
làm việc của Đổng Sự Trưởng không chịu rời đi, bĩu môi với máy giám thị.
"Đông Trẫm, nếu cậu nhất định muốn ở lại tham gia náo nhiệt, anh cũng không
phản đối. Bất quá, cậu phải cố gắng căng chặt da ra, mặc dù nhiều năm
anh không động thủ rồi, sửa chữa cậu vẫn còn dư dả." Hải Khiếu lạnh lùng cảnh cáo. Vừa liếc nhìn người đàn ông làm Tâm La dính vào sắc thái đau
khổ trên màn ảnh, mới đứng người lên đi ra phòng làm việc.
Trong phòng khách, Vân Lan đã tiếp đãi Vương Thế Chiêu.
"Vương tiên sinh, Nhậm tiên sinh lập tức tới ngay, xin chờ một chút."
"Không sao." Vương Thế Chiêu nhẹ nhõm ngồi xuống, nhận lấy cà phê Vân Lan sai
người pha, nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó nheo mắt lại. "Đặc sản từ đảo
New Guinea[1'>, thật khiến cho người ta vui mừng, thật tỉ mỉ."
"Vương tiên sinh quả nhiên là người trong nghề, cũng không uổng tại hạ cố ý
chuẩn bị." Hải Khiếu đi vào phòng tiếp khách, Đông Trẫm mang theo tâm
tình xem cuộc vui, nhắm mắt theo đuôi theo sát đi vào.
"Vân Lan, không có chuyện của cô, đi làm việc của cô đi."
"Vâng" Vân Lan lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa thay bọn họ.
Vương Thế Chiêu để ly cà phê xuống, đứng dậy bắt tay với Hải Khiếu, quan sát
người đàn ông cũng xuất sắc trước mắt. Mặc dù cho tới bây giờ hắn chưa
từng qua lại với Nhậm Hải Khiếu, nhưng vẫn có nghe chuyện về hắn. Nhậm
gia, vốn là thế lực dưới mặt đất có uy vọng nhất vùng này, chỉ cần là
chuyện Nhậm gia ra mặt can thiệp, hai nhà hắc bạch không khỏi cho bọn họ tình cảm. Vậy mà mười năm trước, Nhậm lão gia đương gia chủ chuyện
trước kia của Nhậm gia đột nhiên tuyên bố không nhúng tay phân tranh của giang hồ nữa, chuyển giao tất cả cho con thứ chỉ mới hai mươi tuổi lúc
đó, chính là Nhậm Hải Khiếu này. Cũng vì vậy, quyền thế trên giang hồ
thay đổi, tạo ra Đông Đường - thế lực mạnh nhất dưới mặt đất hôm nay.
Người đàn ông áo trắng đứng sau lưng Nhậm Hải Khiếu, tuấn mỹ không
khuyết điểm, mặt cười đến vô hại, chính là thiếu chủ Đông Đường, Đông
Trẫm.
Hôm nay, hắn cũng coi là phúc đức ba lời, lại có thể đồng
thời nhìn thấy hai nhân vật truyền kỳ thường ngày thần long thấy đầu
không thấy đuôi này.
"Vương tiên sinh, mời ngồi." Hải Khiếu thu tay lại.
"Nhậm tiên sinh mời."
Hai người ngồi xuống, mà Đông Trẫm da mặt dày, không cần chủ nhân kêu, liền ngồi xuống bên cạnh Hải Khiếu.
Vương Thế Chiêu nhìn cẩn thận biểu tình của hai người đàn ông một đen một
trắng, một lạnh một nóng này. Nhậm Hải Khiếu trầm lạnh khắc nghiệt, cũng không cố ý che giấu, bất luận kẻ nào đến gần hắn, cũng sẽ thoải mái bởi vì kính sinh sợ. Tiêu biểu khi ánh mắt của hắn trừng nhìn, liền khó có
thể làm bậy. Mà Đông Trẫm là vẫn vẻ mặt tươi cười, nhưng trong ánh mắt
của hắn lại bình tĩnh vô sóng tựa như hai mặt gương có thể chiếu rọi
lòng người. Cơ trí hơn người, vắng lạnh xa cách mới là diện mạo thật của hắn a.
"Hôm nay tôi đến đúng hẹn, là muốn biết, tại sao Nhậm thị cự tuyệt hợp tác với Thiên Vương, bảo vệ một nhóm đồ sứ cổ?" Vương Thế
Chiêu đi thẳng vào vấn đề.
"Vương tiên sinh nói vậy không biết quy củ bảo vệ của Nhậm thị." Hải Khiếu lành lạnh nói.
"Tôi hiểu biết rõ, nhưng Thiên Vương đưa ra giá tiền cực kỳ ưu đãi cho quý công ty."
"Thật ra thì, lấy năng lực ngành bảo vệ của Thiên Vương, có thể ứng phó mới đúng."
"Không dối gạt Nhậm tiên sinh, là tôi điều một bộ phận người, để bọn họ giúp
tôi tìm một người rất quan trọng." Vương Thế Chiêu cười khổ một tiếng.
"Tôi giống như tất cả người không biết quý trọng, phải chờ tới mất đi
rồi mới phát hiện sự quan trọng của cô đối với tôi."
"Vậy sao?"
Hải Khiếu nghiêm túc kiểm tra vẻ mặt của hắn. "Có thể làm đến anh hùng
nhụt chí, không có gì ngoài chuyện nữ nhi tình trường."
Vương
Thế Chiêu không có phủ nhận, hắn hoàn toàn không đ