
cô. "Tâm La, hạnh phúc nha. Nhị gia chưa từng dùng tiếng gọi
buồn nôn này để gọi bất kỳ phụ nữ nào bên cạnh hắn. Ha ha, người chờ đợi thật có phúc, nước trời là của họ."
"Đông thiếu!" cô thẹn quá thành giận quở nhẹ.
"Hắn có tình với em, không cần bỏ lỡ đoạn duyên phận này." Thanh âm của hắn trong nháy mắt hơi xuống thấp.
"Em sẽ cẩn thận cân nhắc." Tâm La bảo đảm với hắn.
"Vậy thì tốt. Hẹn gặp lại." Đông Trẫm cúp điện thoại trước.
Tâm La giao trả điện thoại cho Nhậm Thất đợi ở một bên, khi hắn muốn xoay người rời đi thì gọi hắn.
"Nhậm Thất."
"Dạ, Mật tiểu thư." Hắn dừng bước lại, quay người lại.
"Tại sao, gần đây anh nóng nảy như vậy?" cô quyết định đẩy hắn một cái. Rất
nhiều việc, thật ra thì vốn cũng rất đơn giản, chẳng qua là người trong
cuộc không thông suốt, giống như cô trước kia.
"Nếu như Mật tiểu
thư không có chuyện khác, xin thứ cho tôi xin lỗi không tiếp được." Hắn
đột nhiên cảm thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt cô hết sức chói mắt.
"Có phải bởi vì Đông thiếu hay không?" cô thong thả ung dung hỏi lúc hắn
nhíu mày. "Đột nhiên, hắn mai danh ẩn tích khỏi vườn Hải Nhiên, người
luôn thích đối nghịch làm trái với anh bỗng dưng chẳng quan tâm anh,
biến mất khỏi cuộc sống của anh, thực là chuyện bất đắc dĩ hay chuyện
tốt?"
Khóe miệng Nhậm Thất giật giật, nhưng không phát ra một câu, cũng không có quay người.
Tâm La cười cười, chịu nghe cô nói chuyện chính là hiện tượng tốt.
"Ở trên thế giới này, có thể có một người không chút kiêng kỵ nào tới cãi
nhau trêu chọc buồn bực, cũng là một loại hạnh phúc. Dù sao, người chịu
nói thật ra không nhiều lắm, nếu không quý trọng, mất đi sẽ rất khó thu
lại. Sao không đi gặp anh ấy? Núi không tới dựa ta, ta liền đi dựa núi.
Vô luận anh lo lắng cái gì, nhưng cứ giữ lại anh ấy, rồi nghĩ đường giải quyết a."
Nhậm Thất sâu sắc nhìn người phụ nữ thản nhiên mặc áo
trắng quần đen cũng đẹp tựa như hoa trước mắt, xoay người chậm rãi tránh ra, bên trong gió mùa hè, truyền đến thanh âm lạnh nhạt của hắn.
"Cám ơn cô, Tâm La."
Tâm La nghe, im lặng bật ra nụ cười, ha ha, rốt cuộc a rốt cuộc, hắn không
lạnh nhạt lễ độ kêu cô "Mật tiểu thư". Tính toán ra, cô được lời.
"Xảy ra chuyện gì, khiến cho em cười trộm giống như con gấu nhỏ uống trộm
mật ong?" Hải Khiếu mặc đường trang màu xanh đi tới, cúi người ấn xuống
một cái hôn trên môi cô.
"Sớm như vậy đã tan ca, hay là gần đây làm ăn ế ẩm, Nhị gia rỗi rãnh vô sự, mỗi ngày về nhà với con trai sớm?" Tâm La cười hỏi.
"Thật không dịu dàng, không hiểu phong tình còn bộc phát nghịch ngợm." Hắn
nhéo chóp mũi của cô một cái, khẩu khí cưng chìu. Tiện tay cầm lên một
quả cam, dùng dụng cụ lột vỏ[1'> lột vỏ ra, rồi đút một múi vào trong
miệng Tâm La.
"Nhị gia, em tự làm." mặt của Tâm La lại đỏ rồi. Cô không cần soi gương nhìn cũng biết, ngày gần đây cô tần tần đỏ mặt, lại không thể làm gì. "Để cho người nhìn thấy còn tưởng rằng em vô cùng
quý, ăn trái cây cũng cần anh bỏ công."
"Chúng ta là người yêu,
bóc quả cam cũng chỉ là một cái nhấc tay." Hải Khiếu lộ ra một khuôn mặt tươi cười thèm thuồng. "Bất quá, tiểu sinh lột cam thay cô nương, không biết cô nương cám ơn tôi như thế nào à?"
Tâm La không thể tin
trừng mắt nhìn hắn một cái, cô ít nhiều cũng hiểu rõ tính tình lạnh lùng thâm trầm khắc nghiệt ở ngoài của người đàn ông này, cũng có cá tính
cực đoan ác liệt vô lại, lại không biết hắn vô lại đến thế.
"Cám ơn thế nào?" cô cầm lên vỏ trái cây bị hắn tùy ý ném ở một bên ném tới, "Cám ơn thế này!"
"Xoạt! Cọp mẹ!" Hải Khiếu cười thoáng qua "Vũ khí" chạm mặt bay tớ, sau đó tới gần Tâm La, chiếm lấy vai của cô, hôn rất sâu trên đôi môi có vị trái
cây của cô.
Tiếng cười đùa truyền ra trong vườn hoa sau giữa
trưa. Bọn họ, từ từ triển lộ tính cách ẩn núp sâu nhất bên trong mình ra cho đối phương biết. Yêu, liền tiếp nạp toàn bộ của đối phương.
Rốt cuộc, giữa hè mới bắt đầu, trường học Anh Nhất nghỉ. Mỗi ngày bé trai
đều cuốn lấy Tâm La. Sau khi Hải Khiếu tan việc cũng sẽ gia nhập bọn họ, lúc nào hắn cũng trêu chọc nói hắn đã luân lạc tới trình độ nhất thiết
phải giành phụ nữ với con trai.
Vì cuộc hành trình Tây Ban Nha,
bọn họ tìm một ngày mặt trời không nóng lắm để ra ngoài mua đồ. Hải
Khiếu lái xe chở bọn họ đi đến một khu buôn bán phồn hoa nhất vùng này,
sau đó ba người xuống xe nhàn nhã bước chậm, cũng không có mục tiêu gì
rõ rệt.
"Bọn họ nhất định phải theo ở phía sau sao?" Tâm La biết
trên thực tế mỗi lần đi ra ngoài đều có người đi theo phía sau âm thầm
bảo vệ.
"Từ nay về sau còn nhiều hơn một Vân Tiềm." Hải Khiếu một tay ôm vai của cô, một tay dắt tay của con trai. Không hề giấu giếm cái gì, hắn từng chút từng chút rộng mở thế giới của mình với cô. "Trong
con em Nhậm thị có chữ lót là Vân, nửa số ở công ty xử lý làm ăn, còn có nửa số vẫn canh ở trong vườn Hải Nhiên đảm nhiệm vệ sĩ cận thân, vô
luận đi tới chỗ nào, cũng sẽ theo đuổi. Không sao, bọn họ sẽ không ảnh
hưởng cuộc sống của em."
"Nhưng, cuộc sống của bọn họ thì sao?
Bọn họ chẳng phải là không có không gian của mình, bọn họ cũng cần