
ật đúng là coi trọng ta, thật ra thì… ta còn rất mong đợi được cùng
Triêu Dương sư muội đấu một trận.” Hách Lăng hơi kéo dài âm điệu, liếc
nhìn hai chân Liễu Triêu Hoa một cái, khinh miệt nói: “Chẳng qua là một
đứa què.”
Liễu Triêu
Dương bị chọc tức đến tím mặt, vọt dậy gầm lên: “Ngươi là đồ tiểu nhân
vô sỉ! Có giỏi thì cùng ta tư đấu một trận! Để xem ta có xử lý ngươi hay không!”
Liễu Triêu
Hoa kéo nàng lại, thấp giọng nói: “Đừng kích động.” cũng không thèm nhìn Hách Lăng lấy một cái, cố ý làm bộ nghi ngờ nhìn chung quanh, giơ tay
nhẹ nhàng phe phẩy trước mũi, tỏ vẻ chán ghét nói: “Khí trời ấm áp lên
rồi, ngay cả ruồi nhặng cũng nhiều lên, còn có mùi hôi thối đâu đây,
thật là đáng ghét.”
Sắc mặt Hách Lăng hết hồng rồi lại chuyển sang tím, ánh mắt sắc bén cơ hồ muốn đâm
mấy lỗ trên người Liễu Triêu Hoa. Liễu Triêu Dương nghe Liễu Triêu Hoa
nói vậy liền phì cười, dùng thanh âm mà mọi người chung quang đều nghe
thấy chỉ vào Hách Lăng nói: “Đúng là một con ruồi hôi thối thật to a!”
Hách Lăng cắn răng hung bạo nói: “Liễu Triêu Dương, ngươi giỏi lắm! Ta ở trên đài chờ ngươi!” dứt lời liền xoay người rời đi.
Liễu Triêu
Dương cười đến run rẩy cả người, chỉ vào bóng dáng tức giận hừng hực rời đi của Hách Lăng hô lớn: “Ta đang chờ để lên đánh chết con ruồi đây!”
Bóng lưng
Hách Lăng dừng một chút, hàn ý phát ra trên người càng nhiều, hắn cũng
không thèm quay đầu lại, trực tiếp đi về phía chính đường, cúi đầu thi
lễ với Liễu Tân Chi và các vị trưởng lão rồi đi tới đứng ở sau lưng
trưởng lão Giang Mạc An của Bộ Pháp Khí lúc này đang mơ hồ tỏ vẻ đắc ý.
Hắn yên lặng cúi đầu thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tàn nhẫn liếc về phía Liễu Triêu Dương và Liễu Triêu Hoa.
Liễu Tân Chi sắc mặt khó coi nhìn thoáng qua Hách Lăng đang đứng phía sau Giang Mạc
An, chợt nghe thấy phía dưới Đào Chân hô tên Phó Nguyên cùng Liễu Triêu
Dương liền quay đầu nhìn về phía con gái của mình.
Vòng chung
kết sắp đến hồi kết thúc, bốn người thắng vào vòng trong là Tần Hoài
Ngọc, Hách Lăng, Phó Nguyên và Liễu Triêu Dương. Tần Hoài Ngọc giao đấu
với Hách Lăng đã bại trận, bây giờ liền xem Phó Nguyên và Liễu Triêu
Dương ai thắng sẽ trực tiếp cùng Hách Lăng tỷ thí.
Người chiến
thắng cuối cùng, còn được đặc cách tham gia cuộc so tài Đại Tiên Kiếm
hai năm sau, phải biết rằng đệ tử muốn tham gia Đại Tiên Kiếm phải từ
mười sáu tuổi trở lên hoặc là có tu vi từ Kết Đan trung kỳ trở lên. Mà
người chiến thắng cuối cùng của cuộc so tài Tiểu Tiên Kiếm không cần
thỏa mãn hai điều kiện này vẫn có thể tham gia Đại Tiên Kiếm.
Dù sao đi
nữa, có thể chiến thắng ở Tiểu Tiên Kiếm và được tham gia một cuộc so
tài chân chính như Đại Tiên Kiếm, dù thắng hay thua cũng là một việc
khiến cho người khác vô cùng hâm mộ.
Mà có thể ở
chiến thắng ở Tiểu Tiên Kiếm, hơn nữa lại đoạt giải nhất của Đại Tiên
Kiếm, trăm ngàn năm qua chỉ có mình Dịch Cư mà thôi.
————————————
P.S: do mấy chương sau đều dài gần gấp đôi so với mấy chương đầu, nên
Tuyết Miêu sẽ trở lại làm theo tiến độ mỗi ngày một chương, mong mọi
người tiếp tục ủng hộ
Trận đấu của Hách Lăng và Tần Hoài Ngọc đã kết thúc, trận tiếp theo chính là Liễu Triêu Dương đấu với Phó Nguyên.
Không khí
bên trong trường võ càng lúc càng sôi động, các thiếu niên thiếu nữ tề
tụ lại một chỗ, nhất là càng gần đến trận chung kết, tiếng vỗ tay khen
ngợi và tiếng hò hét cổ vũ càng nhiệt liệt. Trong hoàn cảnh như vậy,
Liễu Triêu Dương hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt
nàng nhìn về phía Phó Nguyên mơ hồ lộ ra khiêu khích.
Mà Phó
Nguyên từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi ở dãy ghế cao nhất trên khán đài, mi mắt rũ xuống che đi ánh mắt của hắn, gió nhẹ thổi qua làm vạt áo hắn
bay bay, tiếng hò hét nhiệt liệt xung quanh dường như không liên quan
đến hắn, mặc dù tuổi nhỏ nhưng trên người đã toát ra khí chất trầm ổn.
Trong thâm
tâm, Liễu Triêu Hoa cũng không hi vọng Liễu Triêu Dương thắng trận đấu
này, bởi vì ánh mắt tàn nhẫn của Hách Lăng thỉnh thoảng quét sang đây
khiến cho nàng rất bất an. Bộ Pháp Khí luôn nổi tiếng về việc chế tạo
pháp khí, xem Hách Lăng tranh tài lúc nãy, Liễu Triêu Hoa mơ hồ cảm thấy hắn nhất định có lưu lại ám chiêu. Ngộ nhỡ Liễu Triêu Dương rơi vào tay hắn chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Nghĩ như vậy, Liễu Triêu Hoa liền đem ánh mắt hi vọng nhìn về phía Phó Nguyên, ngươi ngàn vạn lần phải thắng đó.
Phó Nguyên
giống như biết được suy nghĩ của nàng, thoáng nhìn sang đây. Lúc này Đào Chân ở trên đài tỷ võ hô tên của hắn và Liễu Triêu Dương, Phó Nguyên
liền thu hồi tầm mắt đặt trên người Liễu Triêu Hoa, nhìn về phía Liễu
Triêu Dương đang hưng phấn nhảy lên đài, khóe miệng hơi nhếch lên ý
cười.
Liễu Triêu
Hoa hiện tại có chút khẩn trương, mà ngay khi Đào Chân ra hiệu bắt đầu
Liễu Triêu Dương liền lập tức triển khai thế công.
Nhìn Liễu
Triêu Dương lúc này tựa như một con hồ điệp nhẹ nhàng bay múa trên đài,
trên thực tế chiêu thức công kích của nàng chiêu nào cũng xảo quyệt tàn
nhẫn, ngoài dự đoán của mọi người.
Mà càng
khiến mọi người cảm thấ