80s toys - Atari. I still have
Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323912

Bình chọn: 10.00/10/391 lượt.

tới, là nam tử áo tím hay xuất hiện ở trong mộng.

“A Tường cô nương, ta nguyện ý.”

Ta quay đầu đã thấy quần áo màu tím đạp trên không mà đến. Hắn bay qua mọi người, chậm rãi đi đến bên cạnh quả cầu đỏ, hai tay trắng nõn nhặt quả cầu dưới đất lên, phủi đi bụi bặm dính trên đó, nhìn ta nở nụ cười: “Ta sẽ nỗ lực để ngươi sống những ngày hạnh phúc.”

“Người trong mộng?” Ta ngẩn ngơ nỉ non, không thể tin được hắn thật sự xuất hiện ở đây. Ở trong mộng ta chưa bao giờ nhìn rõ khuôn mặt hắn, hiện tại thấy rõ mới giật mình nhớ lại, đây không phải là nam tử cùng bị bắt với ta hơn một năm trước sao!

“Tử Huy!” Ta có chút vui mừng gọi ra tên hắn, khi đó ta cùng đi với sư phụ, cũng không biết sống chết của hắn thế nào, hiện tại thấy hắn còn sống thật tốt.

Ta thật cao hứng.

“Nga, người trong mộng.” Sư phụ đột nhiên mở miệng, ngữ điệu kỳ quái giương cao. Không hiểu sao đáy lòng của ta khẽ run, dè dặt cẩn thận quay đầu liếc mắt nhìn sư phụ một cái, chỉ thấy khóe môi hắn cong cong, nhìn ta cười: “Hahahaha, thì ra là thế, thì ra là thế, ngàn tính vạn tính không tính đến là người ngoài Thánh Lăng giáo a.” Sư phụ liếc mắt nhìn ta, lệ khí trong mắt khiến ta thật không có tiền đồ mà run cả chân, hắn nhéo mặt ta nói: “Tiểu Tường Tử thật có tiền đồ a, ngươi cùng người này thông đồng với nhau ở đâu mà khiến quỷ không hay thần không biết a?”

Dáng vẻ điên cuồng này của sư phụ làm ta có chút sợ hãi, ta run rẩy thành thật đáp: “Khi ngủ trên giường.”

Tay nhéo chặt mặt ta buông ra, sư phụ nhìn ta không chớp mắt: “Ngươi…Các ngươi, đã đem gạo nấu thành cơm.”

“Không có gạo cũng không có cơm, ta chỉ là thấy hắn ở trong mộng, ngẫu nhiên nói chuyện.” Ta vội vã giải thích: “Ta chỉ làm cơm cho sư phụ, những người khác đều không có, sư phụ đừng tức giận.” Tuy rằng ta thật sự không biết làm cơm cho người khác có tội gì, nhưng mà sư phụ đột nhiên phát hỏa như vậy, ta giải thích trước thì tốt hơn.

Nghe xong lời này, tinh thần sư phụ phục hồi trở lại, nhưng sắc mặt vẫn thâm trầm: “Thuật đi vào giấc mông.” Sư phụ nhìn Tử Huy ở dưới cười lạnh nói: “Huynh đài vì đồ đệ ngốc này của ta mà đã nhọc lòng một phen a!”

“Cách biệt một năm trước, tại hạ đối với A Tường cô nương mong nhớ ngày đêm.” Hai gò má Tử Huy có chút hồng, hắn nhẹ giọng nói: “Tại hạ lo trái lo phải, cảm thấy chỉ có thể dùng phương pháp này mới không đường đột, bày thi thuật cách hồn đi vào giấc mộng có chút mạo hiểm, nhưng vì A Tường cô nương, dù có làm gì cũng đáng giá.”

Đôi mắt ta sáng lên, tinh thần hoàn toàn bị những lời nói cuối cùng này của hắn dẫn đi. Giống như là nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp, một nam nhân đi tới đi lui ở trong Phong Tuyết sơn trang, ta si ngốc nhìn Tử Huy, tràn ngập mong chờ.

Tay của sư phụ chống vào lan can gỗ lại khiến nó vang lên những tiếng “kẽo kẹt” như là sắp bị bóp nát vậy. Đột nhiên, sư phụ túm lấy ta, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, là bóng lưng sư phụ đã chặn mọi tầm mắt. Ta nghe được thanh âm nặng nề của sư phụ nói rằng: “Chết tâm đi, Tiểu Tường Tử sẽ không gả cho người nào không thuộc Thánh Lăng giáo, ngươi ở đâu thì trở về đó đi.”

Nói xong, sư phụ lại túm lấy ta đi vào bên trong lầu các.

Ta có chút không nỡ mà quay đầu nhìn Tử Huy, chợt nghe hắn la lớn ở ngoài: “Ngươi làm sư phụ có chuyên quyền độc đoán quá hay không? A Tường cô nương đã đến tuổi cập kê, nhưng người trong Thánh Lăng giáo không ai muốn cưới A Tường cô nương. Ngươi dùng lý do như thế để giữ A Tường cô nương lại bên cạnh, ngươi có nghĩ đến sẽ làm chậm trễ hôn sự của A Tường cô nương không?”

Sư phụ dừng bước chân một chút, hắn hít thở thật sâu, không biết đang đè nén điều gì. Thanh âm của Tử Huy vẫn không ngừng lại: “Tại hạ là chân tình muốn đến hỏi cưới A Tường cô nương, sư phụ mặc dù không đồng ý tại hạ, nhưng cũng nên hỏi ý tứ A Tường cô nương một chút. Cho dù nàng là đồ đệ của ngươi, ngươi cũng không thể quyết định thay nàng như thế.”

Tay bị sư phụ nắm đến đau đớn, ta nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng chịu không được nói nhỏ: “Sư phụ….Nắm đau.”

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trong lầu các có người, nhưng lúc này họ như người chết, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy. Sư phụ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông lỏng tay ta ra. Hắn xoay người, sắc mặt tối đen nhìn ta một lát: “Tiểu Tường Tử, ngươi nói đi, Tử Huy này, ngươi muốn hay không muốn?”

“Ta…” Ta khó xử nhìn sư phụ, cuối cùng cúi đầu nói: “Sư phụ không muốn, ta sẽ không muốn.”

Ta nhìn chằm chằm mũi chân hồi lâu, vẫn không nghe sư phụ hé răng, tò mò nâng mắt nhìn sư phụ một chút, lúc này mới phát hiện mặt hắn đã nhăn thành một đống, khóe môi nhếch lên cùng sắc mặt trắng bệch như là mới bị người ta hung hăng đánh cho một tát.

“Sư phụ…”

“Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn gả cho hắn hay không?”

“Sư phụ không muốn ta gả, ta không gả.”

“Không phải ý của ta, ta hỏi ý của ngươi.” Sư phụ như lâm vào chấp niệm, gắt gao nhìn ta chằm chằm: “Ngươi có muốn gả không?”

Ta nhìn sắc mặt khó coi của sư phụ, có chút sốt ruột tiến lên muốn nắm tay hắn, ta muốn nói, sư phụ, ta có nói đây không phải là ý của ta sao…Nhưng không