
ng đến linh phách của mọi người, chỉ là lắng nghe mà bọn hắn đã không chịu được.
Long Phạm buông tay xuống, ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhưng lúc này lại lộ ra thần sắc vừa lòng, “Tông chủ tính toán xử trí như thế nào, ý đồ ám sát thánh nữ ngăn cản Liệt Diễm tộc trở về. Việc Lâm Sở gây ra, thân là trưởng lão trong tộc không nên có.”
Trên mặt đất Lâm Sở lộ ra khuôn mặt quỷ dị có chút gì đó mù mịt thảm đạm, một đoạn cánh tay vặn vẹo buông xuống bên người, bộ dáng hơi hơi run rẩy xem ra thập phần khiến người thông cảm. Nghĩ đến hắn là vì gì mà làm ra chuyện như vậy, không ít người muốn vì hắn cầu xin nhưng sự tình liên quan đến Liệt Diễm tộc, nếu bị Phùng Hoài biết việc này là do trưởng lão trong Xích Diêm làm ra e rằng khó có thể nói rõ.
“Nếu là giết hắn sẽ xong xuôi hết mọi chuyện, rồi xem như việc này chưa hề phát sinh.” Nham Kiêu ở một bên mở miệng. Việc này cực kỳ đơn giản, quan trọng là có nhẫn tâm hay không. Chỉ cần Lâm Sở chết, trong tộc không đi nghị luận việc này, không cho người của Liệt Diễm tộc biết, chuyện của sát ảnh coi như bỏ qua, chỉ cần thánh nữ không có bất trắc liền hảo.
Nham Kiêu vừa dứt lời liền có người lo lắng, cũng có người ngập ngừng, dù sao cũng là trưởng lão trong tộc làm sao nói giết là liền giết. Cùng nhau ở chung gần trăm năm vì trong tộc sự vụ mà bận rộn, ba mưới sáu trưởng lão lúc trước mất đi mười vị, mới bổ sung vào vừa đủ, rồi sau đó tùy thị tông chủ phục hưng tông tộc, bây giờ muốn bọn hắn phải tự tay hành quyết tộc nhân của chính mình?
Việc Lâm Sở gây nên vẫn chưa đối với tông chủ bất lợi lại càng không vì mặt khác, chẳng qua là vì một mảnh tình ý si ngốc. Mặc dù đó là sai lầm, mặc dù tội là đáng chết, cũng thật muốn xem Lâm Sở vì thế mà hổ thẹn nhưng rốt cục vẫn khiến cho người ta có chút thương tiếc.
“Lâm Sở bị oán linh phản lại, cuối cùng chỉ sợ là khó tránh khỏi cái chết…” Quan Mão thở dài, bên trong lời nói đã định liệu kết cục. Bất luận tông chủ và tế ti có buông tha Lâm Sở hay không thì kết cục của hắn cũng đều như nhau.
Nếu đã là như thế….không bằng cho hắn một người thống khoái….Nhìn thấy Lâm Sở vùng vẫy đau đớn, mấy người khác vẫn đang lo lắng thì lúc này có người vào thông truyền Liệt Diễm tộc Phùng tộc trưởng cầu kiến.
Việc Lâm Sở còn chưa giải quyết thì Phùng Hoài đã đến, sai người đem Lâm Sở giải xuống, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy Phùng Hoài đi lại, dường như không có việc gì mở miệng hỏi, “Phùng tộc trưởng vì gì mà tới, thời hạn trăm ngày vẫn còn chưa đến mà?”
“Chưa đến thời hạn trăm ngày vì sao tông chủ lại đứng ở nơi này? Phùng mỗ nghe nói đêm qua sát ảnh lại tập kích, không biết việc này có đúng hay không, thánh nữ vô sự chứ?” Phùng Hoài mang theo mấy người vội vội vàng vàng chạy đến, thần sắc có chút khẩn trương đến trước mặt mọi người.
Trăm năm chi ước, thời hạn trăm ngày, làm sao nói cho Phùng Hoài biết được tông chủ của bọn hắn không ở cùng thánh nữ, mà lại cùng tế ti trong tộc sống chung một phòng? Nhìn thấy Phùng Hoài, các trưởng lão không biết nên mở miệng như thế nào, việc của Lâm Sở không thể để cho Phùng Hoài biết được, còn có vấn đề về trăm năm chi ước thật sự vượt ngoài dự kiến của bọn hắn.
“Trữ Hinh không có việc gì, khi sát ảnh đến là bản tông chủ và tế ti ở trong phòng. Thánh nữ Trữ Hinh bình yên vô sự, lúc này vẫn còn ở trong hợp hoan cư, ở cạnh bên phòng ngủ ban đầu, đã nhiều ngày nàng vẫn ở nơi đó, nói như vậy Phùng tộc trưởng đã yên tâm?”
Lăng Lạc Viêm thẳng thắn nói ra khiến cho tộc nhân một trận kinh ngạc, tông chủ nói với Phùng Hoài như vậy là muốn tính toán hủy ước?
Phùng Hoài nghe xong còn chưa kịp hiểu ý, sửng sốt ngốc lăng một lúc lâu mới trầm hạ sắc mặt, “Theo như lời của tông chủ, chẳng lẽ là nói ngươi căn bản không chạm qua thánh nữ? Lúc trước đáp ứng chỉ là vì dẫn ra sát ảnh, trăm năm chi ước chẳng lẽ chỉ có tộc ta cho là thật, Xích Diêm tộc các ngươi xem nó như là trò đùa?”
Không thể có được Viêm hỏa lực, đối với Liệt Diễm tộc mà nói đây mới là trọng điểm, Phùng Hoài vì việc gì mà bất mãn như vậy cũng làm cho người ta thập phần hiểu rõ.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì nàng vẫn là một thân trong sạch, bằng không nàng sẽ không thể sống đến ngày hôm nay,” Ở bên cạnh Lăng Lạc Viêm, bạch y bào tế ti đáp lại lời nói của Phùng Hoài. Thần sắc lạnh nhạt nhìn không ra ý tứ nguy hiểm trong lời nói nhưng lúc này ai cũng biết quan hệ củ